41 Edit: Mốc“Ừ! Như vậy là được rồi. ”Ngọc Hồ Điệp vừa dứt lời, Vương Manh Manh lập tức ló mặt ra khỏi cánh tay. Đôi mắt thật to, vẻ mặt thật hào hứng nhìn Ngọc Hồ Điệp.
42 Edit: MốcDù sao thì nàng chỉ biết là, Ngọc Hồ Điệp nướng cá thì nàng ăn trước, có chuyện gì thì kêu hắn đi làm là được. –Vương Manh Manh liếm môi, cúi đầu nhìn con cá trong tay mình, đưa về phía trước: “Nè, đừng nói ta không trượng nghĩa nha, còn lại đều là của ngươi a.
43 Edit: Mốc“Ngươi tên là Vương Manh Manh. ”Hồng y mỹ nhân giơ một ngón tay lên khẽ đung đưa, ngắt lời Vương Manh Manh, cười mím chi nhẹ nhàng nói: “Còn là siêu cấp nữ hiệp danh mãn giang hồ.
44 Edit: MốcLần này, Vương Manh Manh có chút cười không nổi, có chút giật mình quay đầu liếc nhìn sơn đạo mình vừa chạy qua, tiến đến bên tai Ngọc Hồ Điệp, nhỏ giọng hỏi: “Ta và nàng, có cừu oán?”“Ừ!”Ngọc Hồ Điệp rất chính thức cũng rất trịnh trọng gật gật đầu, xác nhận lại lần nữa lời mình vừa nói là thật.
45 Edit: MốcNgọc Hồ Điệp hảo tâm nhắc nhở, khiến Vương Manh Manh bắt đầu khủng hoảng mãnh liệt, ngón tay, cũng gắt gao nắm thành quyền, một mặt nóng nảy đi tới đi lui một mặt suy nghĩ vấn đề này.
46 Edit: Mốc“Là ngươi?”Vương Manh Manh cao giọng hỏi, cơ hồ có chút phản ứng thái quá. Trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp một lúc lâu, mới hít vào một ngụm lãnh khí, vẫn có chút không tin hỏi: “Cái tên nam nhân bắt cá hai tay chết tiệt kia là ngươi?”Ngọc Hồ Điệp tuy rằng không rõ Vương Manh Manh nói bắt cá hai tay* là có ý tứ gì, cúi đầu liếc nhìn hai chân đang tách ra của mình, sau đó lập tức liên tiếp gật gật đầu.
47 Edit: Mốc“Rất xin lỗi, ta biết đều là lỗi của ta. ”Không thể không nói, thái độ nhận sai của Ngọc Hồ Điệp vô cùng thành khẩn, tốc độ cũng rất nhanh, nhìn bộ dạng lấy lòng kia Vương Manh Manh chỉ muốn cắn hắn mà thôi: “Ngươi đừng tức giận nữa, có được không?”Nhưng xin lỗi đối với Vương Manh Manh mà nói, thật sự chẳng có ích gì.
48 Edit: MốcVương Manh Manh mở to hai mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, nếu không phải hiện tại nàng đang bị một đôi tay gắt gao bắt lấy, nàng thề nhất định phải giết người.
49 Edit: MốcVề vấn đề chiêu thức này, Vương Manh Manh còn có chút không dám gật bừa. Giương mắt nhìn hắn cười hì hì, lập tức đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói: “Sai! Thập phần sai!”Nàng chắp tay sau lưng thong thả đi tới đi lui vài vòng, trong mắt là vẻ đắc ý không dấu được: “Ngươi cho rằng như vậy là sai lầm, chỉ có thể chứng minh một điều, đó chính là cảnh giới bản thân ngươi không đủ cao.
50 Edit: MốcNhìn ánh mắt tràn đầy ai oán của Ngọc Hồ Điệp, sau khi suy nghĩ một chút, Vương Manh Manh vội vàng tiếp thêm một câu: “Tuy rằng chưa từng phát sinh chuyện gì.
51 Edit: Mốc“Được! Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy. ”Vương Manh Manh xoa xoa đôi chân vô cùng đau nhức do vừa chạy điên cuồng, hoàn toàn đồng ý với phương án này: “Chúng ta đây bước đi đi!”———-Mấy ngày sauVương Manh Manh khom người một tay chống đầu gồi, tay kia thì không ngừng quạt.
52 Edit: MốcNhìn bộ dạng vô cùng tiêu sái kia, khiến răng nanh Vương Manh Manh bắt đầu ngứa. Không cần suy nghĩ, cũng không biết lấy đâu ra sức lực mạnh mẽ như vậy, trực tiếp nhảy vọt đến, tới phía sau Ngọc Hồ Điệp, hung hăng cắn vào lưng hắn một cái.
53 Edit: MốcCòn không đợi Vương Manh Manh và Ngọc Hồ Điệp trả lời, sắc mặt Phượng Thanh Ly đột nhiên biến đổi. Tầm mắt, cũng chuyển tới Ngọc Hồ Điệp, bình tĩnh mặt lạnh tanh nói: “Có mỹ nhân làm bạn đường, quả nhiên rất khó đi nhanh, đúng không?”“Cô nương nói cực kỳ chính xác! Cổ nhân đã nói, ‘hữu hoa kham chiết trực nhu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi’!” [Có hoa để hái thì cứ hái, đừng để hoa tàn hái cành không]Vào lúc Ngọc Hồ Điệp đang không biết trả lời ra sao, một thanh âm đúng lúc giúp hắn giải vây, bất quá thanh âm này khiến Ngọc Hồ Điệp và Vương Manh Manh đồng thời suy sụp.
54 Edit: MốcLời nói vô cùng u oán, Ngọc Hồ Điệp còn chưa có nói xong, bên cạnh, một đợt thanh âm hít hơi nhất thời vang lên. Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả Vương Manh Manh.
55 Edit: MốcTô Tần ôm đầu, lui ra xa Phượng Thanh Ly, văn văn nhã nhã thi lễ: “Cô nương, ta đã nói không nên cắt ngang khi người khác đang nói chuyện……”Ngọc Hồ Điệp nhìn thấy tình hình như vậy, không chút do dự, cầm tay Vương Manh Manh, xoay người liền chạy ra ngoài tửu lâu.
56 Edit: MốcVương Manh Manh không ngờ Ngọc Hồ Điệp nói dừng là dừng nên đầu đụng vào ngực hắn, phát ra một tiếng kêu đau, cũng bất chấp cơn đau đớn truyền đến từ cái mũi, lập tức ngẩng đầu căm tức nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Tên dâm tặc chết tiệt này, cư nhiên còn dám nói ngươi đã cứu ta?”Còn chưa dứt lời, miệng lập tức đã bị Ngọc Hồ Điệp ra sức bưng kín.
57 Edit: Mốc“Được!”Vương Manh Manh dùng sức khẽ cắn môi, lại ra sức đè nén cảm xúc muốn giết kẻ này trong lòng mình, tức giận hỏi: “Vậy còn bội tình bạc nghĩa?”Câu hỏi này vừa nói ra, Ngọc Hồ Điệp nhìn Vương Manh Manh, trong mắt nhất thời liền xuất hiện một tia khinh thường.
58 Vương Manh Manh ngồi trong xe ngựa vừa mới mua, cắn răng xoa cổ tay mình, ôm nỗi hận cùng oán khí gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp ngồi phía trước đang vội vàng đánh xe, nếu không có vết xe đổ kia, nàng nhất định sẽ hung hăng nện lên lưng hắn.
59 Edit: MốcTỉ như, trong đó có thứ thiết yếu của người trong giang hồ, tờ tin tức linh thông nhất– Giang hồ tiểu đạo truyện văn. Dù sao đối với người hành tẩu bên ngoài, nó là một thứ rất trọng yếu, chẳng những có thể giúp mọi người kịp thời nắm bắt thông tin, mà còn có thể giải trí khi thấy buồn chán.
60 Edit: MốcKhông giống với phản ứng cười cực kỳ cổ quái của Ngọc Hồ Điệp, sau khi Vương Manh Manh nhìn thấy cái tiêu đề cực lớn được đăng rất rõ ràng kia, mặt, thoáng cái liền trắng bệch.
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Phụ, Xuyên Không
Số chương: 19
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 100