101 Edit: Mẫn Mẫn và Quảng Hằng.
“Năm năm trước, lúc đó ngươi không phải không ở Đô Thành hay sao?” Người ở Đô Thành ai cũng biết, Thập Tam Vương Gia Biện Dục biến mất mười năm, mười năm sau mới xuất hiện trở lại Đô Thành.
102 Edit: Mẫn Mẫn và Quảng Hằng.
Đêm, đen như mực, thỉnh thoảng từ trong bụi cỏ một hai tiếng côn trùng đêm hè truyền đến, kêu vang thanh, lúc gần lúc xa, phá vỡ sự tĩnh lặng không tầm thường trong phủ.
103 Editor: bích liên
Nam Cung Huyền hạ ánh mắt lười nhác nhìn cây chuỷ thủ kia một chút, hắn bây giờ chuyện muốn làm chỉ có một là quay về phòng ngủ, nếu hắc y nhân đã có manh mối rồi, lúc này hắn có thể rời đi nên chậm chạp dựng thẳng người, vặn vẹo thắt lưng, mí mắt rũ rũ xuống, lời nói cực độ mệt mỏi không có tinh thần, “Ta quay về đây!” không đợi nói hết, người đã mơ mơ màng màng đi ra khỏi Ám Các.
104 “Tiểu Ngữ đâu, sao sáng sớm không thấy nàng?” bình thường Tiểu Ngữ dậy rất sớm, sáng sớm liền có thể nghe được thanh âm nàng ta tràn trề sức sống vô tư vô lự, ở trước mặt Thuần Thuần hoạt bát nhảy nhót lúc ẩn lúc hiện, hôm naynàng ấy không có đây nên rất yên tĩnh.
105 Hương Cam Trà này quá là kì quái, hương thơm xộc vào mũi, nhưng uống vào lại là đắng chát khó nuốt. Trà Nam Cung Huyền pha quả nhiên cùng hắn giống nhau, một chữ, quái.
106 “Huynh nói như vậy là có ý gì?” Mộc Thuần Thuần mở to mắt, thần tình khó hiểu, cái gì gọi là Biện Dục âm thầm vì nàng làm rất nhiều chuyện, chẳng nhẽ ngoài rừng hoa đào ra, còn có chuyện gì mà nàng không biết.
107 Ôn Nhu Hương vẫn chưa chính thức đóng cửa, nhưng cách đóng cửa không xa rồi. Nói không chừng ngày mai liền sẽ đóng cửa. Trước mắt, Ôn Nhu Hương vẫn đang trong tình trạng ngắc ngoải.