1 _Năm nay phong độ vẫn tốt hihi giờ đi đâu ăn mừng đi Tuyết _Gia Hân chu chu cái miệng nhỏ nhắn vớiLăng Tuyết_Ừm tớ cũng nghĩ thế không ngờ lên đại học 2 đứa vẫn ẵm được học bổng ngon ơ.
2 _ Tuyết ,Tuyết ,đang suy nghĩ gì mà mình gọi mãi không trả lời thế?_Không có gì đâu đang nghĩ vẩn vơ thôi_Mẹ bảo cậu tới chơi đó, mấy ngày rồi chưa thấy cậu.
3 Mở tung cửa sổ , từng cơn gió se se lạnh ùa vào phòng. Cô mới sực nhớ mùa thu đã về. Hít vào thật sâu không khí trong lành buổi sáng sớm cô thở ra thật mạnh.
4 Nhìn lại căn phòng quen thuộc của mình lần nữa , cô khẽ khép hàng mi dày của mình lại "tạm biệt". Ngoài sânđang có 1 chiếc xe đợi để đưa cô tới ngôi nhà tương lai của mình.
5 Bật dậy thật nhanh cô gõ vào đầu mình thật mạnh. Ngủ quên cả trời đất , đã hơn 7h rồi. Đánh răng rửa mặt với tốc độ thần sầu , cô chạy một mạch xuống lầu.
6 Về tới nơi cô thấy không khí hôm nay rất khác hôm qua , dường như càng lạnh lẽo hơn. Bước vào sân cô lập tức hiểu ra , 2 bên lối đi là 2 hàng ngườimặc đồ đen đang cung kính cúi chào cô.
7 Vậy là cô cũng đã tới đây được gần tháng trời , mọi chuyện cũng có chút thay đổi , ông Dương Phong vẫn đi đi về về nên cô không gặpông thường xuyên ,còn anh thì vẫn duy trì khuôn mặt lạn như băng ngàn năm và tôn thờ câu nói "im lặng là vàng ".
8 Vùi đầu vào bài vở nhưng cô cũng không thể quên được chuyện hồi trưa. Bữa tối cũng có người đưa cơm lên phòng cho cô. Gạt hết sách vở qua 1 bên cô mặc thêm áo ấm rồi bước xuống vườn.
9 Đứng tựa vào cửa sổ , anh lắc nhẹ ly rượu trên tay, thứ nước màu đỏ này thật đẹp đẽ nhưng càng uống lại càng say , giống như cô vậy. Từ hôm cô tới anh cố giữ bản thân không bị phân tâm nhưng ngày nào trên bàn anh cũng có bản lịch trình 1 ngày cô trải qua.
10 Xe dừng lại , cô bỗng thấy hồi hộp kinh khủng. Anh bước xuống xe và trao cho cô 1 cái nhướn mày, thấy thếcô cũng vội bước xuống. Gần như ngay lập tức cô bị sốc bởi sự to lớn , nét cổ kính của tòa lâu đài trước mặt.
11 Sau 1 hồi bị tra tấn về tinh thần cô cũng được giải thoát bằng cái ho khan của anh. Dường như ngay lập tứcmọi sát khí đều được thu về nhanh chóng. Cô nhìn anh đầy biết ơn , và trong 1s ngắn ngủi cô nghĩ mình vừanhìn thấy ánh mắt lần đầu tiên anh nhìn cô đầy dịu dàng và quan tâm.
12 Anh kéo cô thẳng ra ngoài , cố giằng tay ra khỏi anh nhưng không thể , cô uất ức lên tiếng :-Làm ơn bỏ tôi ra. Anh không nói gì , tốc độ cũng không có vẻ muốn giảm lại, thấy không thể rút tay ra được cô cũng buông xuôi để anh kéo đi.
13 Hôm nay , vừa bước xuống phòng ăn cô đã có 1 phen ngạc nhiên, chị Băng đang đeo túi xách chờ cô. Hôm qua nhìn lạnh lùng chết người thì nay chị nhìn như 1 sinh viên năng động với chiếc áo sơ mi trắng và quần jean.
14 Bữa ăn hôm nay không khí khác hẳn mọi ngày , không còn vẻ lạnh lẽo mà thay vào là không khí thoải mái, vui vẻ. Nhìn anh nói chuyện thoải mái cùng Ngạo Thiên và chị Băng cô thấy hơi chạnh lòng, nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất vì cô biết đó là 2 người thân, người bạn cùng vào sinh ra tử với anh trong thế giới cô độc mà anh đang sống.
15 Cô thực sự muốn bịt miệng 2 con người kia lại ngay lập tức, không hiểu họ nghĩ ra chuyện gì mà như súng liên thanh không ngừng nghỉ,tai cô sắp điếc rồi đây.
16 Sau khi đã yên vị trên ghế người phụ nữ mới bỏ tai Ngạo Thiên ra nhìn cô tươi cười :_Con là vợ sắp cưới của Lãnh à ?_Dạ vâng. Cô trả lời theo phản xạ vì còn đang bận ngạc nhiên nhìn con người kia đau đớn xoa tai.
17 Ngồi vào bàn học mà tâm trí cô cứ để đi nơi đâu cho tới khi tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình:_Gia Hân. _Ừm, mai sinh nhật anh Bảo , cậu sẽ tới chứ?_Tất nhiên rồi.
18 Bữa tiệc kết thúc, cô và anh chào mọi người rồi ra về, tất nhiên lần này cô ngồi xe của anh, còn chị Băng đã về từ lúc nào, có 1 kẻngậm ngùi gọi taxi về.
19 Trong cơn mê nước mắt cô vẫn chảy dài. Trong giấc mơ của cô anh đứng đó ngay trong tầm mắt , giọng nói lạnh lùng:_Tôi không cần cô. Tôi không cần cô. Cô sợ hãi tiến tới nhưng cô càng tiến lại anh càng lùi ra xa mãi cho tới khi cô không thể nhìn thấy bóng dáng anh đâu, 1 mình cô tìm kiếm, gọi tên anh trong màn sương dày đặc ấy, hốt hoảng cô giật mình tỉnh giấc.
20 Cô lặng im ngồi nhìn ra màn đêm sâu thẳm kia,trong đáy mắt tựa hồ không còn sự hoạt bát ,vui vẻ mà là nỗibi thương và tuyệt vọng. 1 tầng sương phủ kín đôi mắt thạch anh tím,khó ai có thể nhìn ra cảm xúc trong đôimắt ấy,dường như chỉ sau 1 ngày,tỉnh dậy cô đã là 1 người khác.