21 Khi tỉnh lại, tôi không còn thấy Giang Thần đâu. Anh để lại tờ giấy trên đầu giường bảo lúc nào tôi dậy thì về nhà trước.
Tôi lấy điện thoại ra xem đã hơn 11 giờ, đến giờ cơm trưa rồi.
22 Dường như đã hết tuần mà tôi với Giang Thần vẫn chưa liên lạc lại. Ba ngày sau mới nhận được một cuộc điện thoại của anh, anh chỉ nói công việc của mình rất bận rồi cũng không giải thích thêm gì nữa.
23 Khi đang cầm túi quần áo đi qua hành lang bệnh viện, tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp. Ban đầu cô ấy thoáng nhìn qua, sau đó gật đầu cười chào: “Hi, Trần Tiểu Hi.
24 Xe chạy đến dưới nhà tôi, nhờ ánh đèn xe thấy một bóng người đang đứng cạnh cột điện bên đường, dáng đứng nghiêng người dựa vào cột điện của người đó chẳng khác nào mấy diễn viên trong phim truyền hình, trong tay còn kẹp điếu thuốc đang lập lòe cháy dở.
25 Phó Phái đang ở nổi giận đùng đùng ở trong văn phòng bởi vì anh ta lại không biết dùng cái máy photo mình mới mua. Tư Đồ Mạt đang bưng cốc trà ngồi trên ghế ngâm nga mấy điệu hát dân gian.
26 Tôi rất sợ Giang Thần tức giận, thực ra tôi cũng rất sợ người khác giận tôi, thế nhưng Giang Thần không phải là người khác, nếu để so sánh thì tôi sợ Giang Thần hơn.
27 Cơm nước xong, tôi ngoan ngoãn đi rửa bát đũa. Đang rửa bát, Giang Thần cũng có vào phòng bếp lấy nước. Lúc ấy trong đầu tôi đang tưởng tượng tới hình ảnh đen tối vô cùng - tôi đứng rửa bát, còn Giang Thần ôm tôi từ phía sau.
28 Bởi vì tôi không có đôi chân thon dài như người mẫu nên không thể mặc quần áo đàn ông sexy, quyễn rũ như họ được. Vì thế tôi lấy cái quần đùi bóng rổ của anh để mặc.
29 Bữa sáng ngày hôm sau do Giang Thần làm, anh làm bữa sáng khi tôi đang quấn cái chăn đi vào nhà vệ sinh, tôi hỏi anh vì sao toàn bộ phòng đều mở điều hoà lạnh như vậy, anh nói là để cho tôi ngủ muộn một chút.
30 Giữa người yêu sẽ luôn có những kiểu trò chuyện như thế này, nhất là nếu như trong hai người có một người nói nhiều, tôi đã 12 lần truy vấn Giang Thần vì sao năm đó lại thích tôi hoặc là phát hiện mình thích tôi vào lúc nào, anh chỉ cầm chìa khóa và nói: "Ngày mai chúng ta đều phải đi làm, để anh đưa em về nhà"
Tôi thất vọng thở dài, tôi nghi ngờ điều này từ khi chúng tôi trở về bên nhau, dù tôi là kẻ lừa đảo hay kéo quần áo xuống để lộ vai sắc để dụ dỗ, Giang Thần cũng không gì, cảm thấy đáng thương tôi liền càu nhàu.
31 Tôi lang thang trước cửa bệnh viện 3 vòng, hôm nay Giang Thần cho tôi tới thăm cô gái tự sát vì tình kia, nói nhất định tôi phải tận mắt thấy cô gái còn sống sau này mới không gặp ác mộng.
32 Tôi ngây ngốc đứng một chỗ nhìn Giang Thần khoảng mười phút, lúc này, tôi đã đề nghị: "Có phải nên thay đổi phong cách khác không?",
"Em có nên thay một bộ quần áo gợi cảm không?"
"Anh nhìn em lâu như vậy em có nên thu tiền không?"
Tôi cứ hỏi mấy vấn đề này, anh lờ đi không trả lời.
33 Ngày hôm sau, vì thỏa mãn "ý tốt" của Giang Thần muốn đưa tôi đi làm, tôi đành phải dậy sớm hơn bình thường tận một tiếng, đây chính là cái giá của tình yêu.
34 Về đến nhà, tôi ngửa đầu cười ngây ngốc nhìn máy điều hòa mới tinh, điều hòa là một trong những phát minh vĩ đại nhất nhất nhất của con người, còn có máy tính, còn có TV, còn có máy giặt, còn có bình nóng lạnh, còn có ô tô, còn có máy bay.
35 Giang Thần mặc nhiên đứng lên, đi ra ngoài.
Tôi đi theo sau anh giải thích: "Anh là bạn trai em mà, em vừa mới nghe lầm, em tưởng anh hỏi em đang tìm cái gì.
36 Tôi phát hiện một điều kỳ lạ trong tuần này, trong nhà tôi dần dần xuất hiện nhưng đồ vật trước nay chưa từng có, ví dụ như trong phòng tắm có dao cạo râu, như trong phòng ngủ có sách y học, như trong phòng bếp sau một đêm đều mất toàn bộ mì gói, như trên bàn ăn có khúc xương kỳ dị.
37 Ba mẹ tôi ở lại ba ngày, ngại ngôi nhà chật chội nên muốn về nhà, mấy ngày nay sau khi tan làm, Giang Thần ngoan ngoãn đến nhà tôi giúp đỡ mẹ tôi làm vài việc lặt vặt nhặt rau rửa rau, cùng ba tôi xem thi đấu bóng đá, đấu cờ, tỏ vẻ cậu bé ngoan hiếu thảo, chỉ là sắc mặt nhìn tôi, có lẽ là tại hôm đó đuổi anh về nhà.
38 Âm nhạc đổi thành bài hát trữ tình chậm rãi, có người đang hát "Chuyện lãng mạn nhất", nhưng bởi vì tôi vừa bị Tuyết Tĩnh đề cập đến kiến thức máy tính, vì vậy mà câu "tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, là cùng anh từ từ già đi" tôi lại nghĩ thành "tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, là cùng anh ngồi bán máy tính.
39 Ra khỏi cửa Giang Thần bắt taxi rồi đưa tôi vào trong, tôi còn chưa ngồi vững được anh đã chen lấn ép đến, xém chút tôi đập vào cửa cổ. Xe đi được năm phút, cuối cùng tôi không nhịn được liền hỏi một câu mà tôi nhịn cả tối nay: "Tối nay anh sao thế?"
"Không có gì, mệt quá mà thôi.
40 Trong đêm điện thoại di động của tôi có tin nhắn tút tút vang lên không ngừng, tôi thật sự rất lợi hại, bò dậy tìm điện thoại rồi ghé vào thân Giang Thần ngủ thiếp đi, ngày hôm sau nửa người Giang Thần đều bị ép đến tê, phụ nữ thật khó nuôi.