Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Gửi Người Tôi Yêu Chương 9

Chương trước: Chương 8 .2



Gửi Người Tôi Yêu - Chương 09

Chương9: Cùng là những người lưu lạc nơi chân trời

Cô ấy sẽ không xấu hổ vì tiền, thứ tình cảm mà cóliên quan đến tiền bạc liệu có phải là tình yêu không? Đó là thứ hạnh phúc đượcmua bằng tiền.

Sau một tháng khai giảng, La Ngọc Mai mới biết HứaAn Ly đã đóng đủ tiền học và các tiền chi phí khác, điện thoại gọi đến máy di độngcủa cô chỉ truyền lại âm báo số điện thoại không có. Điều duy nhất bà có thểlàm là chắp tay đầu hàng Hà Tiểu Khê. Chỉ có cô mới có thể cung cấp tình hình củacon gái cho bà. Hà Tiểu Khê có nguyên tắc chỉ báo chuyện vui không báo chuyệnbuồn, tất cả đều tốt, không cần bà phải lo lắng.

Làm sao Hà Tiểu Khê có thể hiểu được sự lo lắng củamột người làm mẹ như La Ngọc Mai? Dù cho bà đã tự miệng nói với Hứa An Ly nhưđã vĩnh viễn chia lìa tình mẫu tử, nhưng đó chỉ là lời nói trong lúc nóng giận,không còn cách nào khác. Dù sao, cuộc chiến tranh lạnh đã trải qua nhiều ngày,hơn nữa được sự khuyên nhủ từ bạn bè và đồng nghiệp, bà đã nghĩ thông suốt.Không thông suốt thì cũng phải thông suốt, đây là sự thực mà bà cần phải đón nhận.

Một học sinh không thi được vào trường đại học trọngđiểm, đã viết một bức thư cho ông Lý Khai Phục – phó chủ tịch Google toàn cầu:“Cháu có cơ hội để thành công không?” Ông Lý Khai Phục đã trả lời anh ta thếnày: “Không thi được vào trường đại học danh tiếng, cơ hội thành công vẫn còntám mươi lăm phần trăm. Một học sinh ưu tú, tự tin, thi vào một trường danh tiếng,tỷ lệ thành công cũng chỉ có chín mươi phần trăm, thi vào một trường trọng điểmchỉ có tám mươi lăm phần trăm, vào một trường đại học thông thường chỉ có támmươi lăm phần trăm.”

La Ngọc Mai nhìn thấy câu trả lời của Lý Khai Phụcmà nhẹ cả người. Đột nhiên, bà nghĩ lại cách giáo dục của người Mỹ đối với concái: Phải có trách nhiệm đối với việc mình chọn lựa.

Trên thực tế, mặc dù Hứa An Ly không chịu thừa nhậnsai lầm, nhưng cô cũng đã không còn kiên quyết như lúc đầu. Minh chứng là cô đãtừng ấn nút gọi vào số điện thoại quen thuộc của mẹ nhưng rồi lại tắt đi.

Im lặng phải chăng có thể xem như là một lời giảithích khác cho sự ăn năn?

Sau lần tụ họp ấy, rất ít khi cô nhìn thấy Thẩm AnhXuân, ngược lại thường xuyên nhìn thấy Từ Di. Sự thân thiết và nhiệt tình của TừDi đột nhiên làm cho Hứa An Ly cảm thấy có hơi chút xa lạ và không phù hợp. Kỳthực, Hứa An Ly rất muốn trở thành bạn tốt của Từ Di, nhưng có phải trong tiềmthức, cô vẫn suy nghĩ về chuyện đó? Mỗi lần gặp Từ Di, Hứa An Ly đều muốn hỏi vềnhững điều đã xảy ra, nhưng mỗi lần định hỏi rồi, cô lại quyết định không nói nữa.

Từ Di rất quan tâm tới Hứa An Ly. Những lúc gặp nhaucô chẳng nói chuyện gì khác ngoài nhắc đến Tần Ca. Anh ấy có phải là người chuđáo? Đẹp trai? Có sức cuốn hút đối với con gái?

Cuối cùng, đỉnh cao của câu chuyện luôn là có nhiềucô gái yêu thầm, muốn được anh ấy quan tâm. Anh ấy rất tốt với em. Hứa An Ly chỉcười cho qua chuyện, mặc cho chị ta cứ nói huyên thuyên một mình.

“Chị Từ, sao em không nhìn thấy bạn trai của chị?”Thấy Từ Di không ngừng nói, Hứa An Ly chỉ còn cách đổi chủ đề.

“Chị Từ của em vừa già, vừa xấu, anh chàng nào dán tỏtình chứ? Không như em, vừa trẻ, vừa xinh đẹp.” Từ Di cười một cách thần bí, hạgiọng nói: “Nghe nói Tần Ca yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên. Việc này không phảilà giả đúng không?”

“Là anh ấy nói với chị hay là chị nghe người khácnói?” Hứa An Ly hỏi mà mặt không một chút biểu hiện cảm xúc.

“Cả hai.”

“Vậy thì em nói cho chị biết, Tạ Đình Phong rấtthích em, chị có tin không?”

Từ Di cười một cách gượng gạo.

“Đúng là hài hước.”

“Em đã có bạn trai. Cám ơn ý tốt của chị.” Nói xong,Hứa An Ly quay lưng rời nhà ăn, đi thẳng ra ngoài.

Từ Di sững sờ nhìn bóng của Hứa An Ly cho tới khi xakhuất. Câu nói này, có thể nói là dù nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ đến. Nhưthế nào mới gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng? Chính là câu nói này!

Con nha đầu này, ăn phải gan hùm hay ăn phải quả cânmà rắn thế.

***

Sau lần đó Hứa An Ly đã gặp lại Tần Ca. Bộ dạngkhông tự nhiên, mặt cô ửng đỏ khi nói lời xin lỗi anh, đều do lỗi của cô mà đãkhiến ọi người hiểu lầm. Nếu hôm đó không có Mạch Tuấn Long giúp đỡ, chắccô phải ngủ ngoài đường rồi, lại còn làm liên lụy tới cả Tần Ca nữa. Vì thế, côbắt Tần Ca đưa đi xin lỗi Mạch Tuấn Long. Trên đường về, Tần Ca vô tình nói đếntướng ngủ hôm đó của Hứa An Ly.

Mặt của Hứa An Ly đỏ chẳng khác gì quả táo chín, thậtngại quá. Cô âm thầm lo lắng không biết tối hôm đó, mình có làm điều gì khó coikhông, nhưng nếu hỏi thẳng Tần Ca thì thật là xấu hổ. Tuy nhiên, chỉ cần nhìnkiểu cười cổ quái của anh ta cũng khiến cô hiểu là ngày hôm đó cô chẳng làm đượcviệc gì gọi là tao nhã. Đột nhiên nghĩ ra chuyện Mạch Tuấn Long cứ liên mồm gọicô là chị dâu, hừm! Chắc chắn đằng sau anh ta…

“Nói thật cho em biết, có phải anh lợi dụng lúc ngườikhác đang gặp khó khăn…”

Nghĩ lại màn “tra tấn” ngày hôm đó, Tần Ca thực sựmuốn giáo huấn cho cô tiểu nha đầu này một trận. Cô đã hại anh cả đêm không ngủ,hôm sau lên lớp ủ rũ còn bị Mạch Tuấn Long chế giễu khiến anh ta không nói đượccâu nào, nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa hết tội.

“Không biết ngại lại còn hỏi, may em chưa làm anh…”Tần Ca nhìn Hứa An Ly chằm chằm.

“Nói mau, làm anh thế nào?” Hứa An Ly đưa tay ra nắmlấy tai của Tần Ca, vẻ hết sức lo lắng!

“Ăn hiếp chết này!”

“Này, làm gì có chuyện con gái đi ăn hiếp con trai chứ?Em định ăn hiếp anh, nhưng em co thể ăn hiếp nổi anh sao?”

“Em dùng cái cổ của anh để làm gối ôm, nhưng có phảilà ôm đâu, mà là bóp. Vẫn chưa là gì, em còn dùng cơ thể của anh để làm giường,nằm ngả nằm nghiêng, rồi lại còn lấy chân đạp anh xuống đất…”

“Á! Nói như thế, thì em đã mất trinh rồi sao?” HứaAn Ly mặt mũi nhợt nhạt hét lên thảm thương!

Tần Ca phá lên cười: “Người mất trinh không phải làem, mà là anh!”

Hứa An Ly nhìn Tần Ca nghi hoặc: “Sao lại là anh? Từxưa đến nay, mất trinh phải là con gái chứ, cơ thể của đàn ông luôn thích khámphá cơ thể của phụ nữ, nếu anh như thế mà bị gọi là mất trinh thì mẹ ơi, thếgian này còn công lý nữa không? Em không muốn sống nữa! A…”

Tần Ca thôi cười, ánh mắt của anh đã mềm mại trở lại.

Hứa An Ly không nhận ra sự thay đổi của Tần Ca, vẫntiếp tục lắc cánh tay của anh và hét lên thảm thương: “Em không mất trinh, đừngcó mà dọa em, được không? Em đúng là chưa mất trinh, anh nói đi mà…” Nước mắtthiếu chút nữa là trào ra. Hứa An Ly cố gắng dùng nốt chút sức lực cuối cùng, gạtđi sự yếu đuối, miễn cưỡng giữ lại một phần kiên cường mỏng manh dễ vỡ.

“Trong tưởng tượng của em, đàn ông là sói đội lốt cừusao?” Bô dạng của cô khiến anh vừa tức, vừa buồn cười.

“Làm sao em biết được anh là sói hay cừu chứ?”

Tần Ca không nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ nhìn HứaAn Ly.

Trong trường, dưới tán cây, Hứa An Ly chầm chậm cúiđầu. Ánh sáng của mặt trời dội xuống làm cho hình bóng sau lưng họ in hằn trênmặt đất, nghiêng dài và tĩnh mịch. Đột nhiên có cảm giác sợ hãi, sợ hãi vì sựtĩnh lặng bất thường, sợ hãi vì trong đôi mắt của anh vô tình mang theo sự dịudàng.

Điều khiến Hứa An Ly không biết phải làm sao chínhlà câu hỏi của Tần Ca: “Anh ấy… chưa bao giờ yêu em đúng không?”

Ít nhất, Hứa An Ly chưa bao giờ nghĩ đến. Cô chưabao giờ nghĩ người con trai ngồi trước mặt sẽ hỏi cô như vậy. Đây là bí mật củariêng cô. Cho đến giờ phút này, ngoài Hà Tiểu Khê ra thì không có người thứ babiết.

Vì thế, ngay lúc đó Hứa An Ly không hề phản ứng lại,chỉ ngơ ngác nhìn Tần Ca. Sau mấy giây, cô mới chầm chậm cúi đầu xuống, mân mênhững ngón tay của mình.

“Xin lỗi, nếu câu trả lời làm em đau khổ…”

Con người, là một thứ đồ thật kỳ lạ, bạn luôn háo hứcmuốn biết câu trả lời về sự việc nào đó liên quan đến một người mà bạn đangquan tâm, nhưng thường gặp phải kết quả ngược lại.

“Anh… đã bao giờ yêu một ai chưa?” Cô vẫn cúi đầu,không biết vì sao mình lại như một con ngốc khi hỏi anh ấy như vậy.

“Giống như em.” Một hồi lâu, Tần Ca mới thì thầmnói.

“Thất tình?” Cô ngẩng đầu lên, dường như buột miệngnói ra.

“Cô ấy kết hôn rồi.” Anh trả lời yếu ớt.

“Kết hôn?” Cô mở to mắt nhìn anh nghi ngờ.

“Lấy một người đàn ông giàu có.”

“Rất già?”

“Năm mươi tuổi, hơn bố cô ấy mấy tuổi.”

“Vì tiền?”

“Có lẽ là vậy.”

“Một người con gái như vậy có xứng đáng để anh yêu?Nếu bây giờ cô ta có quay lại khóc lóc với anh, em sẽ là người đầu tiên phản đối!”Hứa An Ly đột nhiên phẫn nộ, quên cả những vết sẹo tình cảm đang âm ỉ tronglòng.

Tần Ca nhìn Hứa An Ly hơi mỉm cười.

“Cô ấy không phải là một cô gái không tốt. Anh hiểucô ấy!”

“Em không hiểu!”

Hứa An Ly tự cho rằng cô là một người biết lượng thứ,nhưng trong chuyện này, cô trăm lần không hiểu, vạn lần không hiểu!

Tình yêu và tiền bạc liên quan với nhau sao? Nếu nhưnhất định để chúng có liên quan, vậy chỉ có thể lấy việc ăn cơm làm niềm vui.Nhưng không ăn cơm cũng vẫn vui như vậy. Chỉ cần nhìn, chỉ cần nghĩ một chút,trái tim sẽ biết dập, đôi mắt sẽ biết cười, đôi chân sẽ biến thành cánh để baycao.

Đây mới là tình yêu! Tình yêu trong sáng, tình yêuthiên thần. Cô ấy sẽ không vì tiền mà xấu hổ, thứ tình cảm mà có liên quan đếntiền bạc liệu có phải là tình yêu không? Đó là thứ hạnh phúc được mua bằng tiền.

Loading...

Xem tiếp: Chương 10

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tà Y Ma phi của Nhiếp Chính Vương

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 107


Tàn Tro

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 10



Mưa Nhỏ Hồng Trần

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 64


Em Chỉ Nhìn Về Phía Anh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 18