Gửi Người Tôi Yêu Chương 10
Chương trước: Chương 9
Gửi Người Tôi Yêu - Chương 10 part 1
Chương10: Vòng tình
Tình yêu là phải do hai người cùng vun đắp.
Một người không thể tự nuôi dưỡng nó được. Nó khôngđược gọi là tình yêu, cùng lắm chỉ là một thứ tình cảm đơn phương.
Tình cảm của con người không phải là cánh cổng, chỉcần nhấn nút là cổng có thể tự đóng hoặc mở. Tình yêu cũng không phải là một đồvật, chỉ cần ném bỏ là không cần phải suy nghĩ nữa. Nó tựa như khi cơn đại hồngthủy đi qua, sẽ để lại những ngổn ngang, tàn tích.
Những đống ngổn ngang, chỉ cần dùng sức một chút làcó thể dọn sạch. Nhưng còn cảm xúc, cảm giác sống sót sau cơn đại hồng thủy, liệubạn có thể chỉ cần cố gắng là có thể dọn sạch không để lại một dấu vết không?Chỉ e bạn không đủ nghị lực để làm điều đó, nhiều khi bạn chỉ có thẻ mở to mắtnhìn mình dần chìm xuống, dần chết đi…
Dưới sự chỉ đạo của Chu Lê Diệp, các nữ sinh cùng kýtúc xá hăng hái tham gia hoạt động công ích, làm từ thiện ở bệnh viện. Hứa AnLy không tham gia các hoạt động đó, cô không nằm ườn trên giường thì cũng đứngbần thần bên cửa sổ như một kẻ mất hồn. Tất cả mọi người đều đoán già đoán nonrằng chắc cô bị suy sụp. Không biết cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra với cô ấyvà người bạn trai của cô ấy nhỉ? Nếu yêu mà phải đau khổ như thế, buồn rầu nhưthế thì yêu làm chi? Đồ ngốc!
“Người ấy” là ai nhỉ? Cố tìm lấy một cơ hội xem kẻđó là ai. Mọi người thực sự thấy tò mò muốn nhìn tận mặt hắn. Dám phụ tình ngườiđẹp của chúng ta.
Nhưng kể ra cũng nhanh, khi mà vừa mới nhập học, HứaAn Ly đã vội vướng vào lưới tình…
Lúc này mọi sự dò hỏi, trêu chọc đều rơi vào tĩnh lặng.Mặc ọi người xì xào to nhỏ, Hứa An Ly như không nghe thấy gì hay coi đó làchuyện không liên quan tới mình. Cô vẫn bần thần, ngác ngơ, vẫn ngủ vùi, câm lặng.Cô trở thành “người kỳ lạ” trong ký túc, làm những chuyện kỳ quặc hết sức như rờigiường ngủ, chạy ra sân vận động trong đêm tối khi mọi người đang ngủ say…
Một buổi sáng tháng chín, màn sương mỏng tanh của mùathu mang theo vị mặn mòi của biển. Mặt trời cần mẫn nhô lên khiến ọi ngườiphấn chấn. Cứ tưởng mọi người đang lười nhác ngủ nướng, ai dè sân trường đâuđâu cũng có người đi dạo, có người lại chui vào một xó xỉnh nào đó đọc sách, cóngười tập thể dục. Sân trường tràn đầy âm thanh của sức sống, mọi người đều hứngkhởi. Hứa An Ly mặc quần áo thể dục màu trắng. Cô thích màu trắng. Cô nói, màutrắng là màu của thiên thần, màu của đóa hoa vừa chớm nở, nhưng chính cô lạinhư một bông hoa ủ rũ, không còn màu sắc tươi rói chớm nụ. Lâu lắm rồi không vậnđộng, vừa mới vận động được một lát, trán cô đã lấm tấm mồ hôi, chân tay khônggiơ lên được nữa, người nóng rực.
Đó là đường chạy dài được trải cỏ xanh, đối diện vớisân vận động. Các buổi thi đấu thể thao, mít tinh lớn, các buổi huấn luyện dànhcho sinh viên mới đều tổ chức ở đây. Xung quanh, cây cối mọc um tùm như một tấmbình phong, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Hứa An Ly đã chạy ba vòng, côđịnh chạy năm vòng nhưng chân cô đã mỏi nhừ, suýt ngã. Cô chạy chậm lại, độtnhiên nhận thấy mình đang mang theo cuốn sách tiếng Anh. Ha! Là trong cái rủi lạicó cái may, hay trong tiềm thức cô có chứa cá tính, ngạo nghễ không chịu khuấtphục trước buồn đau?
Tuy vẫn chưa quen ngay với việc học tiếng Anh vàosáng sớm, nhưng nếu đây là sự mở đầu thì cũng không phải là một việc đáng mừnghay sao? Cũng giống như khi ta thấy một chồi cỏ non vươn ra từ lớp tuyết sau nhữngngày đông dài, báo hiệu mùa xuân sắp tới. Đời người chẳng phải cũng vậy sao?
Ngồi trên ghế băng, cầm cuốn sách tiếng Anh, Hứa AnLy miễn cưỡng giở ra học. Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Cô thấy mộtbóng đen in trên trang sách, như một đám mây. Trời sắp mưa rồi ư? Cô từ từ ngẩngđầu lên. Không phải là mây. Hứa An Ly trông thấy khuôn mặt của một người, mộtnam sinh có cái bóng cao lớn trùm cả lên người cô. Hơn mười giây, cô nghĩ mìnhnhìn nhầm hay mình đang nằm mơ khi ánh mặt trời nhảy nhót lấp lóa qua kẽ lá, lácây rung xào xạc. Cô nhấp nháy mắt không ngừng, những mong mình thoát khỏi ảogiác, nhưng mấy lần đều vô dụng. Đường Lý Dục đang đứng dưới bóng cây lốm đốm nắng.Mười mấy ngày trước, vào đêm đó anh ta đã tàn nhẫn nói với Hứa An Ly…
Thế mà giờ đây, anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặtcô. Hứa An Ly cười nhạt, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong tận sâu đáy lòng lạitrào lên muôn vàn nỗi đâu mà chỉ một mình cô biết rõ. Hoa vẫn tỏa hương thơm,nhuộm bầu không khí bằng một mùi hương kỳ lạ, mặt trời từ từ mọc lên. Đôi bangười chạy qua phía trước. Thỉnh thoảng, các cô gái lại vẫy tay, nhoẻn miệng cườichào Đường Lý Dục. Đường Lý Dục chào hỏi các cô rất vui vẻ, như là họ có mặt ởđây không phải là ngẫu nhiên chạy qua, mà họ có mặt ở đây chỉ là để tặng choanh ta một nụ cười. Hứa An Ly đứng dậy, quay người đi, cô muốn đi càng nhanhcàng tốt. Cô không muốn nhìn thấy anh ta, mãi mãi không muốn nhìn thấy anh ta.Cô không quen biết anh ta, nên cũng không cần biết anh ta đang gọi cô. Cô vàanh ta là hai người xa lạ.
“Ê! Chuột Mickey!”
Vẫn giọng nói ấm áp như ba năm trước đây, không hềthay đổi. Trong nháy mắt, Hứa An Ly như sững người lại, nhưng rồi cô lại tiếp tụcđi về phía trước. Sau lưng cô, có tiếng chân gấp gáp chạy đuổi theo. Cuối cùng,thân thể cao lớn của anh ta đã chắn trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên, nhếch mép,cố nở nụ cười hết mức nhạt nhẽo và xuẩn ngốc. Nếu cô không bị “chập IC”, thì chỉcó thể hiểu nụ cười xuẩn ngốc đó là cách che giấu tốt nhất những khổ đau đanggiằng xé trong lòng, che giấu khuôn mặt tiều tụy hốc hác và cả ánh mắt bối rốicủa cô.
“Tại sao em không thèm để ý tới anh?” Đường Lý Dục vẫntỏ ra thích thú châm chọc cô.
Tại sao em không thèm để ý tới anh ư? Câu hỏi hay đấy.Hỏi đúng lúc đấy! Cô không muốn để ý tới anh, cố ý phớt lờ anh. Không thể để ý!Không thèm để ý! Không muốn để ý đấy! Anh đã hài lòng chưa? Đấy là tất cả lýdo! Lý do thực sự! Lý do không thể chối cãi.
“Chào anh! Em chào bậc đàn anh ạ! Anh tìm em có chuyệngì không?” Hứa An Ly nhanh chóng trấn an tâm trạng của mình, đứng trước mặt ĐướngLý Dục, như một cô bé học sinh tiểu học đang kính cẩn chào bậc đàn anh lớp trênđã tốt nghiệp. Cô bình tĩnh một cách lạ lùng, mà chính cô cũng không hiểu nổi.
Đường Lý Dục đưa tay sờ trán Hứa An Ly xem cô có bịsốt hay không. Nếu không, làm sao cô lại có những lời điên điên khùng khùng nhưvậy.
“Gọi anh là bậc đàn anh? Em có ý gì vậy?” Đường Lý Dụchơi bực mình, hoàn toàn không hiểu nổi cái bộ dạng khước từ và xa xăm của cô.
“Nếu anh không có chuyện gì khác, xin lỗi, em bận.”
Mặc kệ, Đường Lý Dục vẫn đứng chắn trước mặt cô.
Bình tĩnh, cô nở nụ cười thản nhiên và điềm tĩnh,chào anh như chào một người học lớp trên không quen biết. Cô không muốn tranhcãi, cũng không có ý định tranh cãi với anh. Nhưng khi bước vào con đường nhỏít người qua lại, Hứa An Ly bỗng cảm thấy người mềm nhũn ra, cô đành phải đưatay vịn vào một cành cây, hổn hển thở gấp. Cô cho rằng làm thế có thể bớt căngthẳng. Cô đưa tay lên mặt, bàn tay ướt nhòe nước mắt. Bất giác, hai tay cô bưnglấy mặt. Lần đầu tiên, Hứa An Ly khóc nức nở vì một người con trai không cònyêu mình nữa.
Về sau, nhiều lần Hứa An Ly trông thấy Thẩm AnhXuân, cô ta lúc nào cũng sôi nổi và tỏa sáng. Nhưng Hứa An Ly luôn cảm thấy đằngsau vẻ sôi nổi và tỏa sáng đó đang ẩn chứa điều gì. Giả tạo ư? Đạo đức giả ư?Hay cô ta đang che giấu điều gì ghê gớm? Cảm giác ấy mang lại cho cô một nỗiđau âm thầm. Theo cô, Thẩm Anh Xuân và Từ Di đang giăng bẫy mình. Mà cô lạikhông biết nên làm thế nào. Không! Đó không phải là sự sôi nổi, mà đó là cáinhìn dò xét của một kẻ ngồi trên cao. Đó không phải là sự tỏa sáng, mà đó là sựphân biệt đẳng cấp. Đúng như thế! Một kẻ có tiền ngồi trên cao nhìn xuống, mộtsự hào nhoáng giả tạo, một loại quý tộc bất khả xâm phạm, một lề thói và bộ dạngcủa kẻ bề trên.
Từ nhà ăn, đợi cho Đường Lý Dục đi bề ký túc xá, TừDi khoác vai Thẩm Anh Xuân, ghé tai thì thầm nói nhỏ. Thẩm Anh Xuân nghiêmtrang hẳn lên, dè chừng và tỏ ra lúng túng. Có thể hiểu, tình yêu là nguồn nước,người con gái là nhánh cỏ, còn người con trai là đập cung cấp nước bao quanh,tưới tắm cho cỏ mọc nơi nơi.
“Cô ta nói thẳng ra là cô ta có bạn trai, đó chẳngphải là công khai chiến đấu với mình hay sao? Đừng ngốc nữa, kết bạn với cô ta,trên đời này làm gì có ai lại coi bồ của bạn trai mình là người bạn tốt nhất?Thẩm Anh Xuân, bình thường cô thông minh là thế nhưng khi quan trọng sao lại ngốcnhư vậy. Cô ta không trong sáng như cô tưởng đâu…”
Thẩm Anh Xuân không hề nghi ngờ lời nói của Từ Di.Tuy bố mẹ hết sức phản đối mối quan hệ này, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đếnchuyện của cô. Họ đang ở bên Mỹ. Bây giờ thì lại khác, nhành cỏ xanh không phảilà của mình lại được tưới tắm mơn mởn ngay trước mắt. Dòng nước mát nhất địnhphải là của riêng cô – Thẩm Anh Xuân, chứ không phải là của Hứa An Ly. Cô phảinhổ rễ nhánh cỏ độc đó. Được! Đó là một ý kiến không tồi. Trong ba mươi sáu kếthì kế này là thượng sách.
Anh bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.
Trong nhà ăn, Hứa An Ly thường cắm cúi ăn, chẳng ngẩngđầu lên. Với cô, thế giới đã không còn sắc màu gì nữa, nhìn hay không nhìn cũngthế thôi. Sân trường cũng chỉ là thế giới thu nhỏ, tuy không thể dùng đèn lồngđỏ, rượu thơm nồng và quang cảnh phồn hoa náo nhiệt để hình dung, nhưng nó cũngdễ dàng dìm chết người ta như mọi nơi khác.
Có ai thèm để ý tới Hứa An Ly đang cắm cúi ăn cơ chứ?Có ai thèm chú ý xem một đứa con gái vui hay buồn cơ chứ? Có ai biết được bão tốđang giằng xé, sóng đang cuộn dâng trong nội tâm của cô?
Nhà ăn vẫn luôn ồn ào náo nhiệt.
Hứa An Ly có tật hắt hơi đáng ghét. Cô vốn bị bệnhviêm mũi, rất nhạy cảm với nhiệt độ, hễ không chú ý là sẽ bị cảm ngay. Đang ăn,Hứa An Ly chợt muốn hắt hơi. Cô vội ngẩng đầu lên, ngoảnh ra bàn tay, tay bụm lấymiệng nhưng vẫn không kìm được, cô hắt hơi liền ba cái rất lớn, khiến ọingười đều quay lại nhìn. Hứa An Ly nhìn mọi người bằng ánh mắt xin lỗi… Một tốpnam nữ đi vào mang theo hộp cơm trưa, kẻ nói người cười. Cô thoáng thấy mộtbóng người to cao và quen thuộc. Như mọi người khác, bóng người đó lướt qua cônhư một ảo giác. Cô đăm đắm dõi theo.
Nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng naybóng người đó đã không còn thuộc về cô nữa.
Hứa An Ly lại cúi xuống ăn cơm.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, mọi người đãdần rời khỏi bàn ăn. Hứa An Ly đứng dậy đi rửa hộp cơm, vẫn còn già nửa hộp cơmchưa kịp ăn, cô đành đổ đi. Một chị trung niên quét dọn đứng bên cạnh giương cặpmắt trắng dã nhìn Hứa An Ly. Thấy cô đứng im, chị ta bèn tức giận nói: “Cô thậtphí phạm, phí phạm tiền bạc của cha mẹ mình. Hiểu không?”
Hứa An Ly không nhân nhượng đối đáp lại: “Có cả phầncủa chị nữa đấy.”
Các sinh viên gần đấy cười ồ lên. Hứa An Ly quay ngoắtngười bước đi, chị trung niên nhìn theo Hứa An Ly, buồn rầu nói: “Thật chẳng hiểucác cô các cậu thời nay thế nào nữa.”
Từ hôm đó trở đi, Hứa An Ly không ra sân trường chạynữa. Thực ra, cô không thường xuyên nhớ nhung anh ta, cũng không hối hận vì đãđổi sim điện thoại, càng không tiếc nuối trong buổi sáng gặp gỡ hôm đó, cô đã bỏthẳng khi nghe anh ta gọi: “Ê, chuột Mickey.”
Cô chỉ muốn anh ta được hạnh phúc.
Nếu số phận không co anh ta thuộc về mình, nếu số phậnquyết định phải có kết cục duy nhất, cô không thù ghét anh ta. Ngược lại, nếuyêu một người, ta phải mang lại hạnh phúc cho người ấy. Không làm phiền thế giớiriêng của anh ta là việc duy nhất mà cô có thể làm.
Lương tâm khiến cho Hứa An Ly cảm thấy Thẩm Anh Xuânxứng đôi với Đường Lý Dục hơn mình. Hơn nữa, anh ta sắp tốt nghiệp, xin việclàm, cô lại không thể giúp anh ta, mà Thẩm Anh Xuân lại có thể.
Cô thấy mình thật nhỏ bé, không đáng kể.
Tình yêu là phải do hai người cùng vun đắp.
Một người không thể nuôi dưỡng nổi. Nó không được gọilà tình yêu, cùng lắm chỉ là một thứ tình cảm đơn phương.
Nếu tất cả cứ thế trôi đi, mãi mãi không gặp lại anhta, hay dù có gặp lại đi chăng nữa thì cũng đã nhạt nhòa phôi pha, vậy cũng tốt.Người ta chẳng phải đã nói thời gian là một thấy thuốc giỏi hay sao? Đúng, HứaAn Ly hy vọng mình sẽ hờ hững đi qua bốn năm đời sinh viên, rồi lặng lẽ biến mấttrong biển người đông đúc. Vài chục năm sau, cô nhận được tin anh ta đang sốnghạnh phúc với người ấy. Vậy là đủ.
Sáng sớm ở “Vũ Lâm Cốc”
Những ánh nằng lọt qua kẽ lá, rắc vàng trên mặt đất.Dưới bóng cây, lác đác vài ba người đọc sách.
Hứa An Ly đứng một mình dưới một cây ngân hạnh lớn,tay giở cuốn sách tiếng Anh. Nơi đây cách sân vận động vài trăm mét. Buổi sáng ởđây có nhiều người đọc sách, nhưng đến tối, nó lại biến thành thiên đường củatình yêu. Một vài người ngồi đọc sách một mình, cũng có những nhóm ngồi đọcthành từng cặp, chẳng ai để ý đến ai.
Từ chạy bộ chuyển sang tập thể dục thẩm mỹ, như thếcũng tốt. Một Hứa An Ly cảm tính sẽ lựa chọn chạy bộ, một Hứa An Ly lý tính sẽchọn thể dục thẩm mỹ. Nhưng cuối cùng, lý tính đã chiến thắng được cảm tính. Côvốn là đứa trẻ cứng đầu. Nhiều khi cô tự buộc mình phải làm những việc mà mìnhkhông thích, hơn nữa còn làm rất tốt, khó khăn cũng chẳng nản lòng.
Trừ bản thân cô ra, mọi người đều có thể thấy cô thânthiện và cởi mở.
Dù thế nào, một khi đã quyết định thì sẽ không thayđổi. Chẳng ai chịu được cảnh mấy người túm tụm lại, nói mãi cái chuyện ân ânoán oán. Có lẽ thầy Chu nói đúng, chính anh tự gạt bỏ hạnh phúc của mình, chứkhông phải ai khác. Sau lần nói chuyện đó, Hứa An Ly đột nhiên hiểu ra. ThầyChu cũng trở thành một người bạn đáng tin cậy của cô. Lần đầu tiên được thầyChu đưa tới “Vũ Lâm Cốc”, cô mới biết ở đại học B có một nơi lãng mạn như vậy.Đơn giản, đó là một nơi trũng thấp, xung quanh bồi đất cao. Về sau, theo địahình sẵn có, người ta thiết kế nó thành công viên của trường. Nơi trũng trởthành hồ nước, xung quanh trồng các cây của phương Nam, có một không gian thiênnhiên: rừng cây và núi đá tự nhiên, có hồ nước mát mẻ, tự nhiên có những gì, ởđây đều có tất. Nó khiến cho lòng người trở nên phơi phới, tinh thần sảngkhoái.
Hứa An Ly hiểu ra, từ trước tới giờ cô chưa hề yêuchính bản thân mình, cũng chưa từng gắn bó gẫn gũi với thiên nhiên tuyệt vờinhư vậy. Sau khi được thầy Chu đưa tới đây, mỗi sáng sớm, cô đều đến đây để tâmtrạng được yên tĩnh, mọi nỗi buồn phiền đều qua đi.
Sương sớm nhạt dần. Hứa An Ly đặt sách xuống khi đãthấy hơi mệt, rồi cô đi tập thể dục thẩm mỹ. Đây là thói quen hồi học phổthông, dạo đó cô kiên trì tập với Hà Tiểu Khê. Nghe nói, khi cơ thể các cô gáichưa phát triển hoàn thiện, chăm chỉ luyện tập thể dục thẩm mỹ sẽ giúp cho cơthể các cô đẹp hơn nhiều khi đến tuổi trăng tròn. Không có nhạc, cô vẫn có thểhoàn thành bài tập với những động tác điêu luyện dựa theo các động tác và nhịpđiệu đã thuộc lòng.
Đường Lý Dục đứng một cách chán nản trong ánh bìnhminh buổi sớm mai. Lúc đó, người trên sân vận động đã vơi đi nhiều. Sắp tới giờăn sáng, mọi vật xung quanh có một chút yên tĩnh, gió xào xạc thổi qua lá cây.Những sợi tóc màu vàng của Đường Lý Dục sáng lên lấp lánh trong mặt trời buổi sớm,tràn đầy sức sống trước vẻ đẹp căng đầy của tuổi thanh xuân.
Khi nhận thấy Thẩm Anh Xuân đang đứng ngay trước mặt,anh giật mình, một chút bối rối mất tự nhiên không thoát khỏi cặp mắt của côta.
“Bình thường anh vẫn là kẻ lười biếng nhất cơ mà.Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay sao thế nhỉ?” Thấy Đường Lý Dục còn ngập ngừng,Thẩm Anh Xuân nói tiếp: “Đường Lý Dục! Hai chúng mình thật có thần giao cách cảm,biết sớm nay em chạy qua đây, nên anh ra đón em, phải không?
"
Xem tiếp: Chương 10 .5