Gửi Người Tôi Yêu Chương 10 .5
Chương trước: Chương 10
Gửi Người Tôi Yêu - Chương 10 part 2
Hoa thơm ngát hương, gió nhè nhẹ thổi. Dưới tán câyxanh, hai người đứng đối mặt nhau. Thu hút cái nhìn của những người đi qua, mộtcặp nam thanh nữ tú, chàng đắm đuối nhìn nàng, nàng cũng đắm đuối nhìn chàng,ánh nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá, lốm đốm những tia nắng xoay vòng theo gió.Ánh mắt của họ cùng nhớ tới một người, một người mà cả hai không thể nào quên.
Người ấy khiến cho Thẩm Anh Xuân phải nghiến chặtrăng. Người ấy khiến cho Đường Lý Dục hoang mang không thể hiểu nổi.
Đường Lý Dục ngước mắt, thực thà nói: “Anh không biếthôm nay em chạy qua đây đâu.”
“Ơ, té ra là anh đón người khác à? Thế người anh đónđâu? Không đến à?” Thẩm Anh Xuân cười tươi đầy vẻ tính toán.
“Ừ! Có lẽ cô ấy không đến.” Đường Lý Dục lãnh đạm trảlời. giọng lộ rõ vẻ thất vọng.
“Ai thế?” Thẩm Anh Xuân không thay đổi giọng, nhưngtrong thâm tâm cô vẫn hoang mang một nỗi lo lắng bản năng: “Không phải là bí mậtquốc gia đấy chứ.”
Anh nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Anh Xuân, nói: “Em cũngbiết người đó.”
Bàn tay cô đang ấm nóng, bỗng lạnh ngắt bởi bàn tayĐường Lý Dục.
Thẩm Anh Xuân bỗng thấy đầu óc trống rỗng. Bao nhiêungười đọc sách đang đi lại, rồi lại đi qua, cô cũng không nhìn rõ. Nhiều lần,cô và Đường Lý Dục đã cùng sánh vai bước đi trong ánh ban mai này, trong sự imlặng khôn cùng. Thế mà giờ đây, khi anh đứng ngay trước mặt cô, rất gần, cô lạicảm thấy giữa hai người là một khoảng cách trống vắng đang mở rộng đến khôncùng.
Phải làm thế nào để được đền đáp trong tình yêu?
Hay là cô không tin vào tình yêu? Nếu vậy thì sao côlại làm như vậy?
Không! Cô không hề tiếc nuối tình yêu đã trao. Họachăng cô chỉ tiếc linh hồn bị đánh mất.
Người ta mãi mãi không thể biết trước điều gì sắp xảyra.
Giống như tuổi thanh xuân, người ta không thể đoántrước con đường sau này dẫn tới nơi nào, trạm dừng chân nào mới là trạm dừngchân cuối cùng của mình. Có lẽ bản thân tuổi thanh xuân chính là một chuyến lữhành không có mục tiêu cuối cùng. Một người thông cũng đôi khi có lúc hồ đồ sơsuất.
Một trận mưa nhỏ dai dẳng tới ngay sau đó. Nhiệt độđã giảm nhiều, không còn nóng bức nữa. Nếu là ở quê nhà của Hứa An Ly, bây giờđã vào cuối thu rồi, nơi nơi đều hiu quạnh, xơ xác sau vụ gặt. Nhưng ở Thanh Đảo,thu không còn đậm sắc nữa, trời cao gió heo may thổi. Khí ẩm không còn cao nhưngày hè, nắng trong veo và sáng ngời, quả là mùa tuyệt vời nhất trong năm.
Vẫn còn hoa tươi nở rộ ven đường.
Thẩm Anh Xuân rất thích ngồi dưới gốc cây long nãoto. Tâm trạng cô giống như ánh mặt trời đang bị những lá cây cắt vụn, lúc tươirói, lúc nhạt nhòa, khi rực rỡ, khi âm u.
Liễu Thanh, một nhà văn nổi tiếng đã nói, đời ngườicó mấy bước ngoặt, bước ngoặt quan trọng nhất trong đó là tuổi thanh xuân. Bạnlựa chọn gì? Thiên đường hay địa ngục? Thực ra, đây cũng là kết quả của sự lựachọn. Mọi người đều cho rằng sự lựa chọn của mình là đúng đắn. Chỉ khi đi đến tậncánh cửa địa ngục, mở toang cánh cửa địa ngục họ mới hiểu ra sự lựa chọn củamình sai lầm ngay từ đầu.
Có khác chăng, dù là tuổi thanh xuân hay là cả một đờingười, không ai có thể quay đầu lại được, cũng chẳng hề có chữ “nếu như…”
Mẹ luôn gọi điện thoại cho Thẩm Anh Xuân nói, Johnđã vào làm ở công ty và trở thành trợ thủ đắc lực của bà. Sơ qua vài nét, Johnlà một thanh niên có tiền đồ rộng mở. Điều quan trọng hơn cả, anh ta là con traimột vị thống đốc bang. Nếu đã bước chân vào con đường chính trị, thì việc trởthành tổng thống cũng không phải là chuyện không thể đối với anh ta. Trước đây,khi mẹ nhắc tới những chuyện này, cô không nín thinh thì cũng phản đối ầm ầm.Nhưng bây giờ, cô khẽ nói một câu mà chính cô cũng phải kinh ngạc: “Mẹ ạ! Conhiểu những điều đó…”
Nghe thấy vậy, bà mẹ nhanh chóng thừa thắng tiếncông, cố gắng vun vào, kể cô nghe một câu chuyện. Trước đó rất lâu, một thanhniển trẻ tuổi gặp gỡ cô gái cũng trẻ tuổi. Họ yêu nhau, đều thấy người kia rấttâm đầu ý hợp với mình, là nửa còn lại của mình, nói chuyện rất hợp. Và rồi, họquyết định tạm xa nhau một thời gian. Họ hẹn nhau, nếu gặp lại nhau sau vài nămmà vẫn thấy người kia là một nửa của mình thì không bao giờ xa rời nhau nữa.Vài năm sau, gặp nhau trên đường phố, họ đã không còn nhận ra nhau.
Cô gái nọ chính là mẹ của Thẩm Anh Xuân.
“Mẹ không tin là có tình yêu à?” Im lặng một lát, ThẩmAnh Xuân hỏi.
“Tin chứ, tình yêu có thể bồi đắp, nhưng cần phải cómột môi trường khách quan. Nếu xa rời môi trường ấy thì tình yêu chỉ là khoảnhkhắc của cô đơn hay chỉ là khám phá cơ thể của nhau mà thôi. Một khi hết cô đơnhay khám phá thỏa mãn rồi, tình yêu cũng tan theo mây khói thôi con ạ.”
“Chẳng lẽ mẹ lại coi tình yêu như rơm rác vậy sao?”Chẳng biết Thẩm Anh Xuân đang nhạo báng hay tán thành mẹ mình. Hay cũng có thểlà đều không phải, mà cô chỉ đang nói thực lòng.
“Thế chẳng phải là con đang coi tiền bạc là rơm ráchay sao?”
Ha ha ha…
Hai mẹ con bất giác cùng phá lên cười trong điện thoại.Tuy bề ngoài họ không có điểm nào giống nhau, nhưng nhìn vào giọng điệu. thầnthái, cách họ nối chuyện thì ai cũng biết họ là hai mẹ con mà chẳng cần đến kỹthuật kiểm tra gen di truyền.
Từ Di ngả người vào chiếc ghế sô pha, nhìn Thẩm AnhXuân cười. Thẩm Anh Xuân không rõ cô ta cười gì.
“Vì một thằng đàn ông mà vứt bỏ tình mẫu tử. Thậtkhông đáng chút nào.”
“Bởi vậy, cho tới nay em vẫn chưa tìm thấy tình yêu ình.”
“Tìm làm quái gì? Còn hơn là mặt đối mặt rồi lại đitong, lại còn bị tổn thương nữa chứ. Chẳng bằng đợi tới khi mình điều khiển đượctình yêu rồi hãy nói chuyện yêu, lúc đó em vẫn hoàn toàn trong trắng, không mộtvết hoen ố!”
“Từ Di, em đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa, đượckhông?”
“Em sao?” Từ Di chỉ ngón tay vào mũi mình: “Chẳng phảilà chị đã đi theo anh ta hay sao? Em chẳng phản đối chị tẹo nào. Vấn đề là ngườita có chịu lấy chị hay không, đó mới quan trọng.”
Không ai có thể hâm nóng, duy trì níu kéo một tìnhyêu đã ra đi hoặc thay đổi, nếu cô thì cũng đau đớn khổ sở. Lẽ nào không phảinhư vậy?
Nhưng cũng có những tình yêu có sức sống ngoan cườngnhư cỏ dại, không thể chết dù có bị đốt cháy, bị giày xéo một cách thô bạo. Cónhững tình yêu lại mỏng manh như pha lê, dễ dàng vụn vỡ dù chỉ là bị va đập nhẹ.
Thời gian này, khu vườn trường đã trở thành “mộtvùng khói lửa”, ví von như thế cũng chẳng ngoa chút nào.
Nhiều mối tình, do chiều hướng phát triển, đã trởnên mê ly mờ ảo. Một số khác trở nên đau khổ dằn vặt, tuy bề ngoài vẫn là tìnhyêu nhưng họ đã thay đổi trong sâu thẳm tâm can.
Cuối cùng, tình yêu không gây cản trở cho công việcthì cùng khiến tương lai của bạn trở nên xám xịt bởi bạn quá lệ thuộc vào nó.
Vu Dương là “sư tỷ” của Thẩm Anh Xuân, yêu say đắmđược bốn năm. Khi tốt nghiệp ra trường, bạn trai của cô làm việc ở Văn phòng Viễnthông Vũ Hán, cô trở thành công chức chính quyền thành phố Bắc Kinh.
“Con gái mà làm công chức, thật buồn cười quá!”
Vốn dĩ Vu Dương đang cân nhắc xem có nên theo bạntrai đến Vũ Hán không, nhưng câu nói đó đã làm tan vỡ hoàn toàn tình yêu trong tráitim cô. Tình yêu không có không gian tự do và ánh mặt trời phóng khoáng này sớmmuộn cũng chết ngạt. Không ở vào thời khắc quan trọng, không đứng trước cảnh cửalựa chọn, bạn sẽ không nhận thấy bộ mặt xấu xa và tàn độc của tình yêu.
Nó lộ ra bộ mặt thực của mình, khiến cho người ta phảikhiếp sợ.
Vu Dương nhanh chóng trở thành công chức chính quyềnthành phố Bắc Kinh. Về sau, cô lấy chồng người Bắc Kinh. Gia cảnh chồng cônghèo, nhưng anh ta năng động, chu đáo, biết trân trọng tình yêu. Anh ta là kỹsư phần mềm.
Ngày Vu Dương kết hôn, Thẩm Anh Xuân đi máy bay từThanh Đảo tới dự hôn lễ của cô, đó là vào kỳ nghỉ hè năm ngoái. Vu Dương nói vớiThẩm Anh Xuân, tình yêu là một chuyện, còn kết hôn lại là chuyện hoàn toànkhác. Khi đó Thẩm Anh Xuân không thể hiểu câu nói đó của Vu Dương. Không kếthôn với người mình yêu, lẽ nào lại kết hôn với người mình không yêu?
“Tại sao?”
“Vì hạnh phúc. Những người thương yêu bạn sẽ luônluôn quan tâm tới cảm xúc của bạn, luôn mang lại cho bạn niềm vui bất ngờ và cảmgiác bình yên, trái ngược lại hoàn toàn với người bạn yêu. Với người bạn yêu, bạnsẽ không bao giờ có được cảm giác an toàn, bạn sẽ luôn phải chạy theo trái timquay cuồng của anh ta, mà lại đánh mất đi cảm xúc và tất cả mọi thứ của bạn.”
Thẩm Anh Xuân vẫn không thể tán đồng với quan điểm củaVu Dương.
“Nếu bạn không sa vào vòng tay tình yêu, bạn sẽ mãimãi không thể hiểu nổi thế nào là tình yêu đích thực, mình đang cần một ngườiđàn ông như thế nào. Thực ra, hạnh phúc là một điều rất bình thường, nhưng bạnvẫn phải hiểu rằng nếu hạnh phúc được tẩm ướp bằng những gia vị như mắm muối gạotiền thì mới có mùi có vị, mới bền lâu được. Tình yêu bên ngoài không cần nhữngđiều đó, có thể bùng lên rất nhanh nhưng cũng mau chóng nguội tàn. Trái lại,tình yêu bên trong lại rất bình thường, bình dị và mệt mỏi nhưng cũng chân thựcnhất, hạnh phúc nhất.”
Cho tới nay, người bạn trai của Vu Dương vẫn chưa kếthôn. Anh luôn cho rằng Vu Dương sẽ tìm đến anh. Về sau, Vu Dương đã chủ độngtìm anh, nhưng là thông báo cho anh biết mình đã kết hôn. Anh không tin.
“Chúng mình còn có cơ hội chứ?” Anh hỏi.
“Không thể.”
“Anh vẫn chờ em. Hãy cho anh một cơ hội.”
“Cơ hội rất nhiều trước mắt anh. Nếu anh cứ mở to mắtđể săm soi thì không lựa chọn được đâu.”
Sau khi dập điện thoại, Vu Dương từ từ rút thẻ nhớra khỏi điện thoại di động, vứt vào bụi cỏ đằng xa. Vật kim loại đó ánh lênsáng chói trước mắt rồi mất dạng. Một giọng nói, một con người cũng đã khôngcòn tồn tại đối với cô nữa.
Cô cũng từng chờ chuông điện thoại kêu, nhưng giọngnói trong mỗi cuộc điện thoại đều không phải của anh ta. Khi cuộc tình vụt qua,đôi khi ta còn ngơ ngác không hiểu là chuyện gì đã xảy ra thì nó đã kết thúc rồi.
Từ buổi hôn lẽ của Vu Dương trở về, Thẩm Anh Xuânluôn nhớ tới câu nói của Vu Dương, có lúc cô nói với Từ Di, có lúc nói với ĐườngLý Dục: “Đường Lý Dục, chúng mình không cần yêu nữa, như vậy sau này chúng mìnhcó thể lấy nhau được.”
Đường Lý Dục bỗng rạo rực, dang tay ôm bờ vai ThẩmAnh Xuân, cúi đầu hôn lên môi cô. Môi anh hơi lạnh và run nhẹ nhưng lại rất mềmmại. Tiếng anh rất nhẹ, rất nhẹ: “Chỉ cần trong trái tim có tình yêu, chúngmình sẽ mãi bên nhau.”
“Với em ư?” Thẩm Anh Xuân ngẩng mặt lên, đắm đuốinhìn anh.
“Ngốc ạ!” Đường Lý Dục bẹo mũi cô.
“Có tình yêu.” Cô khẽ cười: “Chúng mình có thể mãibên nhau ư?”
“Đúng thế.”
Cô khúc khích cười.
Anh không hiểu cô cười điều gì.
“Em cũng hy vọng như thế. Nhưng tại sao nhiều đôiyêu nhau lại không thể ở mãi bên nhau? Tại sao lại đau khổ thế lại còn chia lìanữa.”
“Đồ ngốc. Vì họ không còn yêu nhau nữa.”
Thẩm Anh Xuân đắm đuối nhìn anh, muốn tìm câu trả lờitrên khuôn mặt anh. Cô nhìn thấy niềm hạnh phúc, thật bướng bỉnh mà cũng thậtmong manh như bong bóng cầu vồng, sẽ vỡ tan nếu ta chạm nhẹ vào. Cô phải giữ thậtchặt. Nếu số phận không cho họ bên nhau suốt đời, cô muốn dồn nén hạnh phúctrong cả cuộc đời này vào những giây phút này. Nếu được như vậy, cô sẽ có thểrũ bỏ mọi khoảng cách: khoảng cách giữa hai linh hồn, khoảng cách giữa hai cơthể, khoảng cách giữa hai cảm xúc. Hãy để mọi thứ vĩnh viễn là như thế.
Giữa hai điểm, đường thẳng là ngắn nhất.
Rũ bỏ hết.
“Em làm sao thế?” Đường Lý Dục bỗng nhận thấy biểuhiện kỳ lạ của cô.
“Em muốn…” Đang gục mặt trên ngực Đường Lý Dục, côngẩng đầu lên, quyến rũ nhìn anh.
Gió yên lặng, ánh nắng yên lặng, tất cả đều yên lặng,yên lặng như hơi thở nhẹ của cô.
“Em yêu anh! Đường Lý Dục…”
Ánh mặt trời trong như pha lê.
Ngón tay Đường Lý Dục vuốt khẽ mái tóc cô. Gió thổitung mái tóc đen dài đen nhánh phủ lên khuôn mặt anh. Gió thổi nhẹ tà váy trắng.
Trong vòng tay anh, cô như một thiên thần đáng yêu.
“Nếu không được mãi mãi, em chỉ cần giây phút này,được không anh?
"
Xem tiếp: Chương 11