81 Một tháng ở nhà Cố Uyên thì có 29 ngày đều ngủ cùng nhau. “Ha ha, Mạn Mạn còn nhớ rõ à?” Cố Uyên cười gượng. “Dĩ nhiên. ”Khi đó Từ Du Mạn mới đến nhà của Cố Uyên, người trong nhà Cố Uyên đều xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, một cô bé như cô không ngủ được, vì thế ngày đầu tiên cô không ngủ.
82 “Cười cái gì mà cười?” Gã béo quát lên với cô gái kia. Cô nàng cũng không chịu tỏ ra thua kém: “Tôi cười là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?”Lúc đầu Từ Du Mạn còn tưởng rằng cô nàng đó đi cùng với gã mập, nhưng hiện tại rõ ràng không phải đi cùng nhau.
83 “Ông nội Hàn, ông nội Ngụy, cháu vào nhà trước đây ạ. ” Cố Uyên nói xong, dẫn Từ Du Mạn đi vào căn nhà phía đông. “Cháu chào ông nội. ”Từ Du Mạn vào nhà đã nhìn thấy một ông lão tóc bạc phơ đang lau chùi khẩu súng săn trong tay.
84 “Cái thằng nhóc hư hỏng này, học được cãi nhau với ba mày rồi. ” Cố Bác tức giận đến dựng râu trợn mắt. “Ha ha, vẫn là cháu của ông nói thật hay. Anh định hôn ước, thì anh cưới là được.
85 “Ha ha, anh rất ít khi về. Mỗi lần về bọn họ đều hẹn ở chỗ này. ” Còn không phải là thằng nhóc Phùng Chinh sao, nghe nói cậu ta thích Bạch Quân Hoài. “Vâng.
86 Từ nhỏ, bọn họ cũng chưa từng nghe qua Cố Uyên hát. Mổi lần tới mấy chỗ karaoke, mặc kệ đeo bám dai dẳng, Cố Uyên cũng không chịu hát. Cho nên, bọn họ nhất trí cho rằng Cố Uyên không biết hát nên không muốn cho bọn họ biết, sợ bị xấu mặt trước bọn họ, hơn nữa cái lý do này, bọn họ vẫn chắc chắn nên không nghi ngờ.
87 Từ Du Mạn không nghĩ đến, nhà họ Cố cũng không truyền thống như vậy, trước khi cưới vẫn đồng ý cho bọn họ ngủ cùng nhau, thật đúng là tư tưởng tân tiến.
88 Mạn Mạn không phải nói là cô ấy đã không phải là… Cố Uyên nghĩ có thể chính Mạn Mạn cũng lầm rồi. Đúng là như vậy, bởi vì buổi sáng khi tỉnh lại, Từ Du Mạn nhìn thấy vệt đỏ tươi trên khăn trải giường cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
89 “Như vậy là không được. Buổi tối nhất định phải ngủ, nếu không ngày hôm sau đi học không có tinh thần, như vậy chính là mất nhiều hơn được rồi. ” Cố Uyên tận tình khuyên bảo.
90 “Vesin, đã lâu không gặp. ” Đối phương là một gã người lai. Có điều, hình như thân thể không khỏe lắm, trông rất gầy. Tiếng Trung của người nọ nói rất chuẩn, có thể nói về về mặt phát âm, còn chuẩn hơn so với người ở nhiều khu vực nói tiếng địa phương của Trung Quốc.
91 Mấy ngày nữa chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Từ Du Mạn. Cô cảm thán, thời gian trôi qua thật mau, thoáng một cái cô lại già thêm một tuổi rồi. Đã biết Cố Uyên gần một năm, kết hôn gần nửa năm, Từ Du Mạn chưa nói với anh sinh nhật của mình, cô cũng chưa nói qua với ba mẹ và ông nội.
92 Lúc này Hàn Minh đi tới: “Cái này anh tìm được trên xe taxi. ” Thật ra là thuộc hạ của anh phát hiện ra. “Dạ. ”Điện thoại của Từ Du Mạn cũng may vẫn còn pin.
93 Cố Uyên nhìn Tôn Tôn và Cố Bác nói:“Cha, mẹ, mọi người về trước đi, nơi này con trông là được rồi. ”“Vậy con cũng phải chú ý nghỉ ngơi. ” Tôn Tôn dặn dò.
94 Một y tá từ phòng bệnh VIP trở lại phòng trực ban. Mới vừa đi vào liền bị một đám y tá vây quanh. Các y tá đều hưng phấn, mang vẻ si mê hỏi:“Thấy anh chàng đẹp trai đó không? Tôi đã nói anh ấy rất tuấn tú mà.
95 “Anh Âu Dương. ” Từ Du Mạn gọi. Lời nói của Từ Du Mạn liền khiến bước chân của Âu Dương Nhất Phàm dừng lại. Âu Dương Nhất Phàm nói không ra trong lòng là cảm giác gì, dường như tất cả mọi âm thanh trong trời đất đều không còn, chỉ còn lại tiếng gọi ‘anh Âu Dương’ của cô.
96 “Lúc em ở bệnh viện, đều là anh lau người cho em. ”“. . . . . . ”“Đại tiểu tiện đều là anh dọn dẹp cho em. ”“. . . . . . ” Từ Du Mạn quẫn bách. Cô còn chưa nghĩ tới phương diện đó.