41 Thật ra thì Từ Du Mạn cũng cảm thấy Cố Uyên nói rất có lý, nếu không thật bất tiện. Cô gọi anh lại không phải là không cho anh đánh chìa khóa, mà là cô muốn nói cho anh, cô thật ra còn có một cái chìa khóa dự phòng.
42 Mộ Trường Phong liền vội vàng lắc đầu:“Không có, nhà Mạn Mạn giống như không có ai, anh cho là cô bé đi học rồi. ”“Mạn Mạn không đi học, bị thương ở chân rồi.
43 Từ Du Mạn trong lòng lắc đầu, tại sao lúc người ta quát thét luôn có nước miếng phía sau tiếp trước phun ra vậy? Cô cảm thấy khó chịu, rất khó chịu. Trên mặt toàn là nước miếng.
44 Đây là phòng của tôi, giường của tôi, sao tôi đi ra ngoài?”“Vậy tôi đi ra ngoài. ” Từ Du Mạn nhanh chóng bò dậy, chuẩn bị đi ra ngoài. Không ngờ bị hắn một phen kéo lên trên giường, vây ở dưới người hắn.
45 Dương Kiệt nhất định là không muốn. Từ lúc cậu nhìn thấy Cố Uyên, là cậu đã biết Cố Uyên tới vì chuyện của Mạn Mạn. Hiện tại Mạn Mạn đang ở trong phòng ngủ của cậu, cậu làm sao dám để cho Cố Uyên đến phòng ngủ của mình và nhìn thấy Mạn Mạn đang nằm trên giường của cậu đây? Sớm biết liền cho Mạn Mạn một ít thuốc mê, Cố Uyên muốn xem cứ để cho anh ta xem, thật là sai lầm.
46 Cố Uyên lúc này mới dừng bước, xoay người hỏi:“Chuyện gì?”Anh không cảm thấy anh và Mộ Trường Phong có quan hệ gì, nếu có hẳn là quan hệ tình địch thôi.
47 Cậu cảnh sát giao thông bị lời nói của Cố Uyên dọa sợ đến một câu cũng không dám nói. Nhưng còn có một anh cảnh sát giao thông khác mặc dù cảm thấy hơi áy náy, nhưng vẫn hùng hồn nói:“Bộ phận cảnh sát giao thông chúng tôi cũng không nhận được bất kỳ thông báo nào, cho nên dù lời nói của anh là thật, anh cũng không thể đem trách nhiệm đổ hết lên đầu chúng tôi.
48 Chuông cửa lại vang lên, Mộ Trường Phong đi ra mở cửa. Là một người phụ nữ xa lạ, trong lòng còn ôm một con chó cưng:“Xin hỏi, cô Thẩm Mặc Dư ở đây phải không?” Cô gái xa lạ hỏi.
49 Lúc Cố Uyên lái xe tới núi Trường Mã, sắc trời đã từ màu xám biến thành màu đen. Sau khi anh xuống xe, đi về phía con đường nhỏ duy nhất dẫn lên trên núi.
50 Lúc này có một người đàn ông bốn năm mươi tuổi đi tới trước mặt hắn, hơi khom lưng với gã đàn ông yêu nghiệt, biểu đạt sự tôn kính của ông ta đối với tên đàn ông kia:“Thiếu chủ, người phụ nữ kia đã tỉnh rồi.
51 Gã yêu nghiệt ngẩn người, sau đó lại nghe thấy Từ Du Mạn nói tiếp:“Nói đi! Nguyên nhân mang tôi đến đây. ”Gã yêu nghiệt cảm thấy hắn có chút theo không kịp lối tư duy của cô gái này.
52 Úc nghe Từ Du Mạn nói xong, khuôn mặt lập tức từ quang đãng biến thành nhiều mây. Chỉ thấy nụ cười nơi khóe miệng đã không còn, toàn thân tản ra khí lạnh khiếp người.
53 Đang tính toán nhắn thêm tin nữa nói mình là Từ Du Mạn thì điện thoại tắt luôn. Từ Du Mạn tiện tay ném điện thoại di động lên giường rồi trở ra ban công.
54 Sau khi Cố Uyên gõ mấy cái lên bàn phím, cửa mở ra, anh thực sự ngã xuống. Từ Du Mạn lo lắng muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị tên giữ cửa cứng rắn cản lại.
55 Đường cũng không phải quá dài, hơn nữa kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, vừa ổn định vừa nhanh, cũng không tốn bao nhiêu thời gian thì đã đến một bệnh viện tư nhân.
56 Lúc này, Dung Hiên quay trở lại phòng bệnh đề nghị khám cho Từ Du Mạn. Không nói hai lời, Dung Hiên để cô ngồi lên trên giường bệnh trống bên cạnh. Anh ta chậm rãi cuốn ống quần của cô lên, lộ ra đầu gối của cô.
57 “Vừa nãy y tá muốn giúp anh uống thuốc sao anh không uống?” Từ Du Mạn đang xem TV hăng say. “Đắng mà, anh không phải nói rồi sao. ”“Bây giờ vẫn đắng, anh có thể không uống.
58 “Xạo, ai tin anh. Anh chính là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của em thôi. ” Từ Du Mạn nhìn thấu mưu kế của Cố Uyên, danh chính ngôn thuận mà cự tuyệt anh.
59 Có thể là vì cảm thấy câu nói của Từ Du Mạn vào lúc này không có sức thuyết phục, nên bụng của cô lập tức phát ra âm thanh “ục. . ục”, cố gắng trợ uy cho cô, gia tăng độ tin cậy trong lời nói của cô.
60 Phụ nữ và tiểu nhân tụ tập cùng một chỗ là trạng thái vô địch, anh không dám chọc vào. “Im đi, còn không phải đều là bởi vì anh sao!” Từ Du Mạn vừa quát, Cố Uyên lập tức ngậm lại cái miệng đang cười trên nổi đau người khác kia.