61 Yến Trầm Phong nhìn Trương Chương Việt điềm nhiên như không, bình tĩnh, tự nhiên, có chút không tự nhiên u oán nhìn Cố Uyên, ánh mắt kia giống như đang nói với Cố Uyên:“Sao không nói cho tôi biết cậu ta cũng đến đây?”Mà Trương Chương Việt lại làm như không nhìn thấy Yến Trầm Phong, hoàn toàn xem Yến Trầm Phong như không khí.
62 Từ Du Mạn gật đầu một cái, để A Dư tiếp tục ở lại nơi này nghe bọn họ bàn luận về người phụ nữ khác, đối với A Dư quả thật có chút tàn nhẫn. Lúc đầu Từ Du Mạn vẫn còn muốn giữ Thẩm Mặc Dư ở lại chỗ này, ít nhất phải rõ ràng tất cả, nhưng khi nhìn đến bộ dạng kia của Thẩm Mặc Dư, cô thật không nhẫn tâm.
63 Cố Uyên giơ tay lên lau nước mắt cho cô, cánh tay và lòng bàn tay cũng có chút đau, nhưng không quan trọng. “Cha anh không chấp nhận em. Anh bàn điều kiện với cha anh, anh rời khỏi êm, tuân theo ý muốn của ông ấy đi Anh, hoàn thành nhiệm vụ mà ông ấy sắp xếp cho anh.
64 “Cô ta luôn lượn quanh giữa hai người A Việt với Trầm Phong, mới vừa vặn khiến A Việt cùng Trầm Phong vì cô ta mà đánh nhau một trận, lúc cả hai người kia đều còn đang nằm bệnh viện, cô ta lại chạy tới nói với anh thật ra người mà cô ta vẫn luôn yêu chính là anh.
65 “Nếu như lòng bàn tay anh có vết chai, liền chứng minh anh 26 năm qua đều là tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh, tự mình động thủ cơm no áo ấm, nếu không có thì anh phải ngoan ngoãn tiếp nhận nghiêm hình tra khảo của em rồi.
66 Thầy Cố cùng với lớp trưởng của bọn họ đã mấy ngày chưa tới lớp rồi, hai người đêu đồng thời mất tích? Mọi người cũng khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung.
67 “Anh mà biết đau lòng sao?”Dung Hiên mặc dù ngoài miệng nhạo báng Cố Uyên, nhưng động tác vốn rất nhẹ lại càng nhẹ nhàng hơn, giống như là đối đãi với trân bảo dễ vỡ vậy.
68 Chương Xuyến cùng Từ Du Mạn học cùng lớp hơn hai năm rồi, biết rõ tính cách của Từ Du Mạn nên không hỏi nữa. Có điều trong lòng vẫn là bất mãn, rõ ràng có quen biết, nếu không anh ta làm sao có thể gọi Mạn Mạn thân mật như vậy? Hừ, có thầy Cố còn chưa đủ, quen biết soái ca mà cũng không giới thiệu một chút.
69 Không quan tâm? Không quan tâm mà anh lại mất khống chế hôn cô như vậy sao?“Thầy Cố có quan tâm. ”Cố Uyên lại cắn xuống cằm của Từ Du Mạn, lưu lại dấu răng của anh, sau đó hung ác nói: “Đúng, anh quan tâm, anh quan tâm đến phát điên.
70 Vận khí của Tống Lâm Bạch trước sau đều không tốt, đến bệnh viện lần nữa lại gặp phải Từ Du Mạn đang ngủ. Không giống như lần trước lặng yên không tiếng động rời khỏi, Tống Lâm Bạch lựa chọn phương pháp ngốc nhất, ở bên ngoài bệnh viện chờ đợi.
71 Mục Sư chậm rãi nói:“Anh Trương Chương Việt, anh có nguyện ý cưới cô Thẩm Mặc Dư làm vợ, cho dù vui hay buồn, địa vị cao hay thấp, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều yêu cô ấy, quý trọng cô ấycho đến chết?”“Tôi nguyện ý.
72 Hai giờ, xe liên tục đi loanh quanh trong thành phố, cuối cùng nhận được chỉ thị của Cố Uyên, trong chốc lát xe liền đi tới chung cư Hoa Dương. Chú bảo vệ nhìn thấy người đến là Cố Uyên, liền để cho anh vào.
73 “Cha. ”“Biết ta là cha con sao, còn không mau về nhà?” Bên đầu kia điện thoại, Cố Bác ra lệnh. Nếu như ông đoán không sai, hiện tại con trai của mình hẳn đang ở chung một chỗ với Từ Du Mạn.
74 “Nới lỏng sợi dây ra chẳng phải được rồi sao?” Gã mặc áo thun đã sớm không nhịn được, thân thể căng cứng kịch liệt, cực kỳ khó chịu, đâu còn tâm tình thảo luận chuyện này?“Mới vừa rồi là ai trói vậy? Con bà nó, không có trình độ như vậy.
75 “Gặp phải nguy hiểm tại sao không gọi điện thoại cho anh đầu tiên? Cần tiền tại sao không nói với anh?”“Éc… Lúc ấy anh và ba anh ở chung một chỗ, em dĩ nhiên không thể quấy rầy anh.
76 Tất cả đều mang lên hỏi thầy Cố, thậm chí ngay cả đề bài môn tiếng Anh cũng nhờ anh giảng. Vân Xảo chậm một bước, phía trên đã rất đông các bạn học đứng nhờ Cố Uyên giảng bài, căn bản là không nhìn thấy anh đâu, chứ đừng nói là chen vào trong.
77 Sau khi biết nguyên nhân, Từ Du Mạn thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Những người này không lo học tập thì thôi, sao còn thích quản những chuyện không liên quan đến họ chứ, cô yêu ai hay ở bên ai thì gây trở ngại gì cho bọn họ sao? Từ Du Mạn thật không có lời nào để nói.
78 “Tôi… cô. ” Viên Hân tức giận gương mặt lúc trắng lúc xanh, không nói ra lời. Dù nói thế nào bà ta vẫn là mẹ của con bé đáng ghét này, nhưng nó lại nói chuyện như vậy với bà, thật là không có giáo dục:“Thật là không có giáo dục, sao có thể nói như vậy với mẹ mình chứ?”Viên Hân vung tay định cho Từ Du Mạn một cái tát, lại bị cô bắt được cổ tay không thể động đậy.
79 “Hắc, cái con bé chết tiệt kia, sao có thể nói chuyện với mẹ như vậy chứ?”“Lời này bà đã nói rất nhiều lần rồi. Không có chuyện gì tôi liền cúp máy, đừng quấy rầy tôi.
80 “A, bạn trai tôi. ” Từ Du Mạn dường như cảm thấy toàn bộ chuyện này hẳn là có liên quan đến Cố Uyên. Chẳng lẽ thầy Cố vì để cho cô không còn tiếc nuối nên bảo Viên Hân nhận lại cô? Có điều nhìn vẻ mặt của thầy Cố, chắc chắn chuyện này không phải là chuyện anh làm.