21 "Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, nếu không con sẽ cảm thấy hối hận khi thích Mịch Nhi đấy. . . . . . " Tiểu Bạch nghĩ đến hai người cha mẹ vợ "Cực phẩm" như vậy, nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.
22 Lấy được sự cho phép của cha, Tiểu Bạch lập tức chạy ra khỏi phòng đồ chơi. Cậu gần như chạy khắp nơi trong nhà họ Triển để tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy được ba người một nhà Mịch Nhi trong vườn vắng vẻ.
23 "Cháu cũng chỉ nghĩ tốt cho Mịch Nhi mà thôi!"Tố Tâm cũng tiến lên, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Bạch, lời của cháu là có ý gì?""Bởi vì cháu biết, nhất định Mịch Nhi sẽ muốn ở chung một chỗ với dì Tố Tâm, cho nên cháu mới đề nghị như vậy!" Tiểu Bạch nắm chặt hai tay, bình tĩnh mà nói.
24 Mục Thần thở dài, nhẹ nhàng nói với Tố Tâm: "Nếu cô cũng cùng Mịch Nhi ở lại nhà họ Triển, vậy tôi nói cho Liên Hoa một tiếng, cũng vì Mịch Nhi làm một ít việc.
25 Không giống với cái cắn hả giận vừa rồi, đã dùng hết sức mà gặm cắn, lần này, Tiểu Bạch đưa lên cái hôn dịu dàng ấm áp nhất, giống như cơn gió mát nhẹ lướt qua cành liễu, giống như ánh trăng sáng rọi mặt đất, lại nhẹ nhàng giống như nước.
26 Tiểu Bạch bị bức ép nên không tự chủ lui về phía sau nửa bước, đối với bản năng lùi bước của mình, lông mày nhíu lại, âm thầm tức giận vì mình hoảng sợ.
27 Mịch Nhi vòng qua sự bảo vệ của Tố Tâm, nổi giận đùng đùng vung quả đấm nhỏ dánh vào Tiểu Bạch: "Đáng ghét, anh Tiểu Bạch thật đáng ghét! Anh đều đối tối với Tiểu Muội và Tiểu Hắc như vậy, nhưng ba tháng qua anh đều luôn bắt nạt em! Anh trêu cợt em cười nhạo em, vừa rồi lại còn không muốn thực hiện nguyện vọng của em, còn cắn miệng của em thật đau, bây giờ anh lại còn nhào lên cưỡng hôn em! A, em biết rồi, anh muốn để em tiếp tục ở tại nhà anh, chính là muốn bắt nạt em tiếp có đúng hay không!"Nghĩ tới đây, Mịch Nhi vung vẩy mái tóc dài, phồng mang trơn má quay đầu muốn đi: "Hừ, em sẽ cùng mẹ rời khỏi nhà anh, cũng không bị anh bắt nạt nữa, cũng không gặp lại anh nữa!""Chờ một chút!" Giọng nói Tiểu Bạch gấp gáp, cậu cũng không nghĩ rằng hành động của mình lại khiến mọi chuyện tồi tệ như vậy, lại còn làm cho Mịch Nhi có suy nghĩ này, mà lại quyết định muốn rời khỏi đây!Đại não nhanh chóng suy nghĩ, trong lòng Tiểu Bạch chỉ có một ý niệm, đó là không thể để cho Mịch Nhi rời đi, tuyệt đối không thể để cho cô bé rời khỏi địa bàn của mình, nếu không kéo cô bé lại thì sẽ trễ mất!"Mịch Nhi, em nghe anh nói một câu nữa thôi.
28 Mục Thần giương mắt nhìn mọi chuyện phát sinh, cảm xúc của Mịch Nhi có thể thay đổi ngang bằng sắc mặt, vừa rồi vẫn còn muốn cùng Tiểu Bạch tức giận tuyệt giao, nhưng chỉ vài ba câu, đã bị Tiểu Bạch thuyết phục thay đổi 180 độ, trở nên tốt hơn với nó!Mịch Nhi và Tiểu Bạch tay trong tay đi qua người Mục Thần, anh cũng không thể nhịn được nữa, liền tiến lên muốn giữ con gái lại: "Mịch Nhi.
29 Triển Thiếu Khuynh nhìn Tố Tâm và Mục Thần rơi vào trầm tư, thì nhanh chóng suy đoán tâm bọn họ đang nóng lòng vì con gái, anh tiến lên ôm lấy Liên Hoa giúp đỡ vợ và con trai phụ họa: "Duyên phận trời định, ai cũng không thể ngăn cản chuyện tình cảm, người làm cha mẹ như chúng ta có thể sắp đặt mọi việc, nhưng không đề kháng lại được tâm ý của chúng, cũng không có cách nào thay chúng làm hết mọi chuyện.
30 Liên Hoa nhìn hai người đang bàn bạc về việc xây dựng nhà ở, không nhịn được hỏi thăm: "Này, Hai người. . . . . . Hai người chỉ có thể tán gẫu về đề tài liên quan tới Mịch Nhi thôi sao? Con cũng đã sinh ta, tình cảm của hai người vẫn lạnh nhạt như thế, chẳng lẽ là chưa từng nghĩ tới quan hệ của hai người trong tương lai sao?""Ngoài Mịch Nhi, tôi và anh ta (cô ta) không có bất kì quan hệ gì!"Tố Tâm và Mục Thần sững sờ, gần như cùng nhau mở miệng kêu lên một câu, khó có khi cả hai lại có ý kiến giống nhau nhưng sắc mặt hai người bọn họ còn khó coi hơn.
31 "Em nói mau, là ai trong nhà đã mật báo cho em, em còn biết cái gì! Nếu không nói thì anh sẽ xuất ra tuyệt chiêu!""A anh đừng làm vậy nhột lắm, ha ha ha --Tiểu Muội cứu mạng, mau cứu anh ha ha ha.
32 Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Triển lại có thêm hai vị khách đặc biệt, là Tố Tâm và Mịch Nhi. Vì gần đây Mục Thần muốn cùng con gái bồi dưỡng tình cảm, nên cũng ít khi trở lại nước Mĩ, mà quyết định ở lại thành phố K, và trở thành vị khách thứ ba gần như tới thăm nhà họ triển Triển mỗi ngày.
33 Con gấu to bị ném vào người Tiểu Bạch, sau đó bùm. . . một tiếng, cửa phòng bị đóng lại nặng nề. Tiểu Bạch nhìn cửa phòng đóng chặt, cúi đầu xoa xoa mũi, hình như, cậu lại chữa lơn lành thành lợn què.
34 Chuyện xảy ra không lâu sau sinh nhật năm tuổi của Mịch Nhi, trong bữa tiệc sinh nhật đó, Mịch Nhi đã nhận được rất nhiều quà tặng khác nhau, mà món quà thích nhất chính là Tố Tâm đã tỉ mỉ chuẩn bị một phòng thí nghiệm y học cho Mịch Nhi.
35 Trong phòng thí nghiệm lại rất yên tĩnh, bình thường đều phải lóe ra các loại đèn thiết bị, nhưng bây giờ đều tắt hết, mấy con chuột, con thỏ đều nằm queo trong lồng.
36 Tiểu Bạch nói chuyện điện thoại xong, liền nhanh chóng trở về bên cạnh Mịch Nhi. Trong lúc đợi bác sĩ đến, cậu cần phải trông chừng Mịch Nhi, để cho tình trạng của em ấy không thể tiếp tục chuyển biến xấu hơn.
37 "Tố Tâm, cô đã tới nhanh như vậy rồi sao!" Liên Hoa giật mình với tốc độ chạy tới của Tố Tâm, vội vàng nói với bác sĩ, "Có Tố Tâm ở đây, mọi người cứ ở bên cạnh trợ giúp là được, tình hình của Mịch Nhi vẫn do mẹ con bé hiểu rõ nhất!"Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm, cô cũng biết nói với Tố Tâm chuyện của Mịch Nhi là đúng! Không nói về y thuật, cô ấy còn nắm rõ mọi thứ trong phòng thí nghiệm, lại quen thuộc thân thể Mịch Nhi, cho nên để Tố Tâm tới khám cho con bé, đây chính là điều thích hợp nhất!Quả nhiên Tố Tâm như cô dự đoán, bây giờ đã giống như một người mẹ, đặt con gái lên vị trí hàng đầu.
38 Điện thoại vừa mở thông, giọng nam khẩn trương bên kia không ngừng tra hỏi: "Liên Hoa, anh mới vừa họp xong, lúc này mới nghe thư ký nói rằng Mịch Nhi xảy ra chuyện! Mịch Nhi thế nào rồi, tại sao lại phát sốt mà hôn mê? Không phải bệnh của con bé bị rất nghiêm trọng chứ, tình hình bây giờ thế nào rồi? Bác sĩ nói sao? Anh sẽ mua vé máy bay trở về ngay, em hãy chăm sóc Mịch Nhi thật tốt nhé!""Mục Thần.
39 Lông mi của Mịch Nhi nhẹ nhàng khẽ động mấy cái, cuối cùng chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt là ánh sáng mặt trời khiến cô bé cảm thấy chói mắt, đôi mắt màu tím lại chớp chớp, Mịch Nhi mơ màng nhìn thấy mọi vật trước mắt,Đập vào mắt cô bé là một đám người đứng vòng quanh giường, khiến Mịch Nhi nhất thời tỉnh táo: "A! Mẹ, cha, dì, anh Tiểu Bạch , mọi người làm gì vậy--""Mịch Nhi!" Mục Thần thấy con gái tỉnh lại, nhẹ nhàng cầm tay cô bé, vừa khẩn trương hỏi, "Mịch Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh lại! Thân thể có khó chịu chỗ nào hay không, muốn ăn thứ gì không? Cha sẽ bảo người ta đi làm!""Mục Thần, mau tránh ra.
40 Theo lời Tố Tâm nói, Mịch Nhi cũng hiểu rõ mọi chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê: Anh Tiểu Bạch tới phòng thí nghiệm thì phát hiện cô bé phát sốt hôn mê, sau đó đã thông báo cho người lớn.