61 Máy bay trực thăng chở mọi người, xuất phát từ thành phố K, tốn gần một ngày thì mới tới hoang mạc mênh mông che dấu căn cứ bí mật. Người phi cơ được phái tới đón nhóm người Tố Tâm đã sớm liên lạc với nhân viên bảo an của căn cứ, xác nhận thân phận những người trên máy bay xong, căn cứ thu hồi tất cả vũ khí phòng ngự và công kích, bắn ra tín hiệu chỉ đường áy bay.
62 Có thể cùng bọn họ chuyên tâm nghiên cứu khoa học, thì những nhân viên nghiên cứu khoa học này đối với người ngoài cũng rất lạnh lẽo. Tiểu Bạch cực kỳ mẫn cảm phát giác, thỉnh thoảng đi trên hành lang sẽ thấy một vào ông già tóc trắng mặc áo choàng trắng, tất cả bọn họ đều đối với đoàn người làm ngơ, cho dù liếc thấy dì Tố Và Mịch Nhi sinh sống ở đây từ nhỏ, thì cũng không khiến họ chú ý.
63 "Đến rồi, chính là chỗ này!"Mịch Nhi mang theo mọi người đi tới phòng thí nghiệm thì thấy chú Joe không ngừng loanh quanh trước cửa, Joe là một người luôn luôn có tinh thần sáng lạng thì bây giờ trên mặt viết đầy lo âu và nóng nảy, mái tóc màu vàng trên đầu thì giống như vừa mới đọ sức mà rối mù, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chú về phía phòng thí nghiệm, quả thật chính là mỏi mắt mong chờ trong lòng không yên.
64 "Hả -- thật sao!" Joe kích động không có lời nào có thể miêu tả được, "Mẹ con bình an sao! vậy anh có thể đi vào chưa, anh muốn nhìn mẹ con họ một chút!""Có thể.
65 Mịch Nhi gật đầu, cùng Tiểu Hắc lý luận nói: "Đúng là vậy! Ai lúc nhỏ mà trả giống con khỉ nhỏ, đến dì Liên, chú Triển, anh Tiểu Bạch, em, còn có Tiểu Muội, và ngươi vợ tương lai của em cũng thế đấy! Bây giờ ghét bỏ Dịch Nhi, chẳng lẽ về sau em cũng ghét bỏ vợ mình hay sao!""Nếu như mà vợ tương lai của em có bộ dạng xấu như vậy, em sẽ không cưới cô ấy!" Tiểu Hắc chán ghét chỉ vào Dịch Nhi, "Dù sao xứng với em thì nhất định phải là siêu cấp đại mỹ nhân, em sẽ không cưới con khỉ nhỏ xấu như vậy!""Vậy cũng không nhất định!" Đôi mắt Mịch Nhi đảo vài vòng, nhìn Tiểu Hắc giậm chân phát điên, cô bé giảo hoạt hất cằm nói, "Chú Joe lớn lên rất trai đẹp, dì Joe vừa dịu dàng lại còn xinh đẹp, nhất định Dịch Nhi lớn lên cũng sẽ là siêu cấp đại mỹ nhân đấy! Cho nên cẩn thận khi em ấy trưởng thành sẽ mê chết em, đến lúc đó xem chị cười nhạo em như thế nào--""Không thể nào!" Tiểu Hắc lên tiếng phủ nhận, "Tuyệt đối không thể nào, chỉ bằng con khỉ nhỏ này, làm sao có thể mê chết em --""Mấy đưa đừng tranh cãi nữa --" thấy ba đứa càng ngày càng lớn tiếng, Mục Thần ngồi ở một bên đi tới, nhẹ nhàng cốc đầu mỗi đứa tiểu quỷ một cái, "Cẩn thận làm Dịch Nhi thức giấc, con bé khóc lên thì các con biết dỗ em sao!"Vừa dứt lời, Dịch Nhi trên giường đã hít cái mũi nhỏ, mặt nhăn thành một nắm, khóc lớn: "Ô oa -- oa oa --""A a a!" Ba đứa trẻ bịt lấy lỗ tai nhảy lên, đúng là ma âm chui vào lỗ tai, thật là tiếng khóc đáng sợ!"Làm sao vậy làm sao vậy?" Thật may, lúc này Tố Tâm và Joe đã trở lại, vừa nghe thấy tiếng Dịch Nhi khóc, cô lập tức chạy nhanh tới, "Mịch Nhi, nhất định là con lại trêu chọc Dịch Nhi --"Tố Tâm chạy gấp tới bên giường trẻ, cô bỗng nhiên mất đi kiểm soát thân thể, trước mắt bỗng nhiên mờ nhạt, bước chân cũng không vững, mềm nhũn ngã xuống đất.
66 Trong căn cứ, một bác sĩ đang cẩn thận kiểm tra cho Tố Tâm, mới nói với Mục Thần và đám Mịch Nhi đang nóng lòng vây trước giường bệnh: "Thân thể Tố Tâm không có vấn đề gì lớn, chỉ là có chút mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút là được rồi.
67 Nghĩ tới đây, Tố Tâm hốt hoảng ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím cố gắng cứng cỏi, cô nhìn thẳng Mục Thần, dứt khoát nói: "Tôi muốn đứa bé này, anh không thể bắt tôi bỏ nó! Về sau tôi sẽ nuôi dướng nó, anh không thích cũng không sao, về sau chúng tôi có thể không có liên quan tới anh, sẽ không quấy rầy anh --""Người phụ nữ này, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy! Ai nói tôi không muốn đứa bé!" Vẻ mặt Mục Thần mới vừa hoảng hốt sau khi nghe thấy lời Tố Tâm, sắc mặt đen lại, "Đó là con của tôi, tại sao tôi lại muốn bỏ nó!Em lại còn dám nói nó và tôi không có liên quan thử xem, nếu như không có tôi, chẳng lẽ em là loài lưỡng tính có thể tự mình mang thai hay sao --""Mẹ, cha, này -- rốt cuộc chuyện này là thế nào.
68 Mịch Nhi hoài nghi nhìn Tiểu Bạch, thấy mắt anh khẳng định, cô mới rầu rĩ quay đầu, nói với Tố Tâm và Mục Thần đang giằng co: "Cha mẹ, chúng con đi ra ngoài trước.
69 Quyết định an bài tương lai, Mục Thần liền đi ra khỏi phòng, nói với Mịch Nhi vẫn đang lo lắng rằng bọn họ chuẩn bị kết hôn, Mịch Nhi hoan hô một hồi, lôi kéo Tiểu Bạch khen ngợi anh lường trước được sự việc như thần.
70 Hôn lễ trôi qua, vợ chồng Tố Tâm và Mục Thần suy nghĩ cuối tháng đến ở tổng bộ công ty thành phố K, cũng bận tâm Mịch Nhi và gia đình Liên Hoa dường như tình cảm khó chia lìa, hai người dứt khoát chuyển nhà đến sát vách nhà họ Triển, biệt thự nhỏ kia của Tố Tâm đã xây lại mở rộng gấp mấy lần, trở thành một tòa nhà mang tính tiêu chí biểu trưng khác của thành phố K —nhà họ Mục.
71 Mỗi lần trở về từ căn cứ, Mịch Nhi đều hận không thể ở trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Hắc và em gái khen Dịch Nhi thành một đóa hoa, nói Dịch Nhi đáng yêu cỡ nào xinh đẹp cỡ nào, muốn dụ dỗ bọn họ trở về căn cứ chơi cùng cô.
72 "Cám ơn chị Mịch Nhi!" Triển Liên Tranh mười tuổi trổ mã càng thêm phấn điêu ngọc trác ( ý chỉ đứa trẻ trắng nõn, mềm mịn) đáng yêu, trắng sáng như viên ngọc, một Loli đáng yêu không gì sánh được, cô ôm lấy hộp quà, cười cực kỳ vui vẻ.
73 Mặc dù Mịch Nhi vốn định lôi kéo Liên Tranh đi tìm Liên Tĩnh Bạch, nhưng tìm khắp nơi không thấy anh, hai người liền nắm tay nhau đi mở quà sinh nhật.
74 "Ai bảo con là công chúa nhỏ duy nhất của nhà chúng ta chứ, không cưng chiều con thì cưng chiều ai!" Triển Thiếu Khuynh nâng con gái lên cao khỏi đầu, dùng chóp mũi cọ chóp mũi Liên Tranh, cưng chiều nói, "Hơn nữa Liên Tranh của nhà chúng ta mới sẽ không bị làm hư đâu ——""Nhưng cũng không cần đặc biệt dùng tên của con thành lập một chi nhánh công ty đi? FL chưa từng có thành lập qua xác định vị trí với đồ trang sức trẻ em, chỉ vì một mình con mà cứ như vậy huy động nhân lực, sẽ không ảnh hưởng việc làm ăn của mẹ chứ ——" Triển Liên Tranh lại nghi ngờ quay đầu hỏi Liên Hoa, từ nhỏ cô tiếp xúc sự biến đổi ngầm của sản nghiệp gia tộc, đương nhiên cũng biết đồ trang sức trẻ em không được tính là sản phẩm lôi cuốn, cứ như thế bỗng nhiên thành lập một chi nhánh công ty, như vậy được không?"Liên Tranh ngốc, em quên, FL còn có Bách Bảo?" Liên Tĩnh Bạch cười thầm, anh đối với thương trường đã khá hiểu, vì vậy nhắc nhở em gái nói: " Đây chính là quảng cáo miễn phí vô hạn **, chỉ cần ở Bách Bảo tuyên truyền ‘ Ái Muội ’, chẳng lẽ còn lo nguồn tiêu thụ?""Em thấy mọi người cũng đã quyết định kỹ rồi ——" Triển Liên Tranh khẽ nhếch miệng lên, "Ngay cả chuyện thiết kế đồ trang sức đeo tay cũng cùng nhau gạt em.
75 Rất nhanh, đã hai tháng trôi qua nhanh, cuối cùng đã tới ngày đó, sinh nhật mười một tuổi của Mịch Nhi. Nhà họ Mục vì Mịch Nhi tổ chức bữa tiệc sinh nhật long trọng, náo nhiệt, toàn bộ thành viên nhà họ Triển đương nhiên sẽ tham gia bữa tiệc cùng nhau.
76 Cô mở mắt ra, một đám pháo hoa rực rỡ chợt nở rộ trước tầm mắt của Mịch Nhi, tiếp theo, pháo hoa từng chùm liên tiếp sớm đã bị thiết kế ngòi nổ liên kết tốt, từng cái một xếp thành đường trên gạch vuông bốc cháy.
77 "Ai nói anh ấy là hoàng tử của em. . . . . . đàn chị Cửu Cửu chị đừng quấy rầy em làm thí nghiệm!" Mịch Nhi mặc áo blouse trắng của bác sĩ cẩn thận đặt ống nghiệm trên tay xuống, nhìn Cửu Cửu ở trước cửa chỉ sợ thiên hạ không loạn, đối với việc này cùng nhau đi theo học tập bên cạnh bậc thầy thế giới y học cao cấp, lại là đàn chị lớn hơn cô bảy tám tuổi, cô thật là vừa yêu vừa hận! Tại sao lại có người thích tham gia náo nhiệt đến mức độ này, thời thời khắc khắc chú ý từng biến động nhỏ trong học viện!Mịch Nhi đẩy đẩy mắt kiếng, xoay người tiếp tục vùi đầu xuống kính hiển vi, không vừa lòng thuận miệng nói : "Ai muốn cướp đi cũng nhanh chút kéo anh ấy đi, em sẽ vô cùng cảm ơn cô ta!""Được rồi được rồi, biết tiểu học muội em quen tính ngạo kiều ( là bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ), lời nói đều không thật lòng!" Cửu Cửu tiến lên kéo Mịch Nhi ra, giúp cô cởi áo blouse, "Bên này giao cho chị dọn dẹp, bản báo cáo thí nghiệm chị cũng giúp em chỉnh sửa lại vậy! Em mau đi gặp hoàng tử, hoàng tử sốt ruột chờ thật sự không cần em nữa, chị xem em khóc thế nào!""Thật không hiểu được, anh Tiểu Bạch rốt cuộc cho đàn chị ưu đãi gì, khiến chị bảo vệ cho anh ấy như vậy.
78 Về phần nói tướng mạo Liên Tĩnh Bạch xuất sắc tính tình dịu dàng, tuyệt đối là ảo ảnh! Cô biết rõ nhất, anh Tiểu Bạch quả thật chính là đại ác ma khốn nạn sừng dài phúc hắc! Cửu Cửu còn dám nói anh hơn hai mươi tuổi liền bị cô bắt nhốt, rõ ràng là bắt đầu từ bốn tuổi cô liền bị anh âm mưu thiết kế, anh mặt dày mày dạn vô lại chiếm hữu cô! Năm đó anh khi dễ cô còn nhỏ không hiểu chuyện, khiến cô đồng ý sau khi lớn lên gả cho anh, là cô một đời cũng không thoát khỏi ác ma này.
79 "Ôi, em thật sự quên mất!" Mịch Nhi kêu lên một tiếng, lúc này cô mới nhớ tới, chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ, "Thật xin lỗi, mấy ngày nay em bận rộn một hạng mục ở phòng thí nghiệm, cho nên quên mất.
80 Thấy Mịch Nhi vẫn còn phồng miệng không nói lời nào, Liên Tĩnh Bạch cúi đầu hôn mái tóc của cô một cái, xin thề như nỉ non: "Em yên tâm, anh cũng không có trái tim đào hoa, cô vợ nuôi từ bé của anh, anh cũng chỉ có em ——""Buông tay á!" Mịch Nhi đưa tay đánh tay anh, vành tai nhạy cảm đỏ đến tưởng chừng như muốn rỉ máu, cô lại cậy mạnh nói thầm, "Hừ, ai sẽ tin lời ngon tiếng ngọt của anh, ai biết anh ở đây đã từng nói qua với bao nhiêu người rồi! Cô vợ nuôi từ bé cái gì, khi còn bé nói đùa ai lại tưởng thật ——""Em lại không ngoan a!" Đôi mắt đen của Liên Tĩnh Bạch chợt nổi lên không khí nguy hiểm, "Muốn để cho anh nhắc nhở em, quan hệ của chúng ta đến cùng có phải thật vậy không ——"Nói xong, Liên Tĩnh Bạch cúi người, một đôi môi mỏng hoàn mỹ nhanh như chớp đặt lên cái miệng nhỏ hồng hồng của Mịch Nhi, đầu lưỡi linh động ngựa quen đường cũ cạy mở hai bên môi anh đào, sau đó tiếp tục thăm dò vào hàm răng của Mịch Nhi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 47