101 CHƯƠNG 101: ƯỚC NGUYỆN (1)Ánh nắng dịu dàng của buổi sớm mai như được làn gió biển thổi vào từng ngóc ngách của Hy Lạp, mang theo mùi nước biển nhẹ nhàng bao trùm khắp đất nước.
102 CHƯƠNG 102: NÓI CHUYỆN CÙNG CUNG QUÝ DƯƠNG (1)Edit: BB[o]----------Ăn sáng xong, Lãnh Thiên Dục vừa định đứng lên thì có cuộc điện thoại khẩn cấp gọi đến.
103 CHƯƠNG 103: VẤN ĐỀ NAN GIẢIEdit: BB[o]----------Cung Quý Dương cười một tiếng: “Đúng, cha cậu ấy cũng là người đã thành lập ra Lãnh thị, là giáo phụ gốc Hoa của gia tộc Cascio, cũng là thủ lĩnh của Mafia Ý, biệt hiệu là Lãnh Ưng.
104 CHƯƠNG 104: TÂM NGUYỆN LỚN NHẤT- Đừng… đừng như vậy! – Thượng Quan Tuyền cảm thấy hốt hoảng. Thấy cô từ chối, Lãnh Thiên Dục càng không kiêng dè gì cúi đầu xuống, gặm cắn lên xương quai xanh của cô…- Lãnh Thiên Dục, đừng như vậy! – Cô dường như dựa hẳn vào ngực hắn, giọng nói đầy sợ hãi.
105 CHƯƠNG 105: CÔNG VIÊN LISEBERG (1)Tia sáng dịu dàng lóe lên trong mắt Thượng Quan Tuyền nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng bị che giấu đi. - Ai lo cho anh chứ? Đúng là tự mình đa tình, tôi sợ kẻ thù của anh nhiều quá lại liên lụy đến tôi thôi! – Cô liếc mắt nhìn hắn, nói.
106 CHƯƠNG 106: CON GẤU BÔNGThượng Quan Tuyền thoải mái khóc to, rồi dần dần cũng ổn định lại tâm trạng. Lãnh Thiên Dục cũng không nói gì, chỉ ôm thật chặt cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô như muốn an ủi… Đây là lần đầu tiên Lãnh Thiên Dục nhẫn nại đối xử với một người như vậy, thật sự là thay đổi khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.
107 CHƯƠNG 107: AI LÀ NGƯỜI THẮNG- Hừ, còn dám nói không gian lận? Thân phi tiêu được làm bằng lông vũ, rõ ràng là rất nhẹ, du khách phải phi bằng cái này rõ ràng là không công bằng! –Thượng Quan Tuyền lớn tiếng phản bác, vừa nói vừa giơ phi tiêu trong tay lên.
108 CHƯƠNG 108: VẺ ĐÁNG YÊULúc này Thượng Quan Tuyền đang ôm con gấu bông to đùng trước ngực, kết hợp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tạo nên một hình ảnh cực kì mê người.
109 CHƯƠNG 109: TÂM TƯ THAY ĐỔIKhu vực trò chơi mạo hiểm ở công viên Liseberg do Cung Quý Dương tỉ mỉ thiết kế. Nơi này rộng hơn 200. 000 mét vuông đủ để khiến các du khách phải thỏa mãn, bao xung quanh là hơn 5.
110 CHƯƠNG 110: GIỮ LẠI BÊN MÌNHSắc trời dần tối xuống, đèn đường được bật lên khiến cả khu vui chơi sáng như ban ngày, ánh đèn cao áp chiếu xuống lại càng làm sáng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Thượng Quan Tuyền.
111 CHƯƠNG 111: ĐÁNH LÉNKhông chỉ có Lãnh Thiên Dục mà ngay cả Thượng Quan Tuyền cũng thay đổi nét mặt, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo. - Đừng để ý đến phía sau, chúng ta cứ đi tiếp đi.
112 CHƯƠNG 112: BẮN CHẾTGã theo dõi rên lên một tiếng, cố nén cảm giác choáng váng. Sau đó, cả người gã bị Lãnh Thiên Dục nhấc lên. - Người nào phái ngươi tới? – Lãnh Thiên Dục dí gã vào tường, lớn tiếng hỏi.
113 CHƯƠNG 113: LẠNH THẤU XƯƠNGLãnh Thiên Dục cười khổ, không hiểu bản thân tại sao lại như vậy. Tại sao lại muốn biết đáp án? Vừa rồi bản thân cứ cố chấp như vậy là vì cái gì chứ?Hắn giơ tay day nhẹ khóe mắt, vẻ cô đơn lướt qua đáy mắt.
114 CHƯƠNG 114: CUNG QUÝ DƯƠNG QUẤY RỐI- Sao lại muốn tôi buông em ra? – Lãnh Thiên Dục nhíu mày hỏi – Nhưng mà tôi chẳng muốn buông em ra chút nào. Cơ thể mềm mại uyển chuyển đang ở trong ngực, cô như một báu vật quý giá trên đời khiến hắn xúc động muốn nắm lấy, không định buông tay.
115 CHƯƠNG 115: TẠM BIỆTCung Quý Dương nhất quyết không tha, bấm chuông liên tục, người phục vụ ở bên cạnh hết sức sợ hãi. - Cung tiên sinh, chắc Lãnh tiên sinh ngủ rồi, hay là ngài về phòng đi! – Anh ta nhỏ giọng nói.
116 CHƯƠNG 116: ĐÊM DÀI KHÔNG NGỦLãnh Thiên Dục cười nhẹ, vỗ vỗ vào bả vai Cung Quý Dương: “Bảo đến chào tạm biệt mà, sao dài dòng thế”. Cung Quý Dương mím môi cười, anh ta biết Lãnh Thiên Dục đang nghĩ gì.
117 CHƯƠNG 117: ẤM ÁPCảm giác này mới kì diệu làm sao, bỗng nhiên nhớ tới người lại càng thêm say mê ngườiHai người chúng ta vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, tình yêu dần nhen nhómTôi muốn hỏi người, liệu tôi có thể tin tưởng và đắm chìm trong xúc cảm tuyệt đẹp ấy không?Đôi ta đều cùng chung một nhịp đập Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ônHình như là tình yêu đó, ngày một gần gũi nhau hơnLà yêu thương hay không, tôi phải tin vào chính bản thân mình thôiCho tôi chút hồi ức ngọt ngào điThế giới này rất vô tình tàn nhẫnCám ơn người, hãy nói một tiếng “Người yêu tôi” điTôi rất muốn nghe.
118 CHƯƠNG 118: CẦU NGUYỆN TRÊN ĐẠI ĐIỆNLãnh Thiên Dục giơ tay lên gỡ bàn tay đang che mắt mình lại, hắn nhíu mày. . . - Sao, không thích à?Không biết từ lúc nào, dù chỉ nhìn cô thôi cũng khiến khát vọng nguyên thủy nhất đang sôi trào trong ánh mắt hắn bị bầu không khí thân mật lúc này trấn an, cảm giác như được tạm thời yên bình, khát vọng ấy được chôn sâu trong linh hồn.
119 CHƯƠNG 119: ĐỘNG VẬT ĐƠN BÀOThượng Quan Tuyền rốt cuộc cũng được nhìn cảnh hoàng hôn trên biển Aegean. Hơn thế nữa, khi mặt trời dần hạ xuống biển, những tia sáng hồng hồng cũng lan tràn khắp mặt biển Aegean.
120 CHƯƠNG 120: LƯU LUYẾN (1)Thượng Quan Tuyền cười khổ!Sao cô lại nghĩ nhiều như vậy chứ? Chẳng qua chỉ là bốn ngày giao dịch mà thôi, hết bốn ngày thì hắn chính là hắn, cô vẫn là cô, hai người dù có xuất hiện cùng nhau thì cũng là quan hệ đối địch.