141 CHƯƠNG 141: CHỐN AN THÂNGió thổi nhè nhẹ, đêm lạnh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, đồng thời cũng chiếu vào người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế sofa.
142 CHƯƠNG 142: NHÀ CỦA LÃNH THIÊN HIThượng Quan Tuyền ăn ngấu nghiến hết sạch bách đồ ăn trên bàn, sau đó thoải mái vỗ vỗ bụng, cả người đã có tinh thần hơn, không tái nhợt như trước nữa.
143 CHƯƠNG 143: TỚI TẬN NƠI ĐỂ TÌM NGƯỜISau khi cô nhi viện Mary được Lãnh thị đầu tư xây dựng mới thì hoàn toàn khác trước. Chính vì như vậy nên Bùi Vận Nhi lúc này hoàn toàn thoải mái, nhìn khuôn mặt vui cười của bọn trẻ, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
144 CHƯƠNG 144: VÔ TÌNH GẶP MẶTLãnh Thiên Hi nghe vậy, cố ý làm ra vẻ thù hằn nói: “Đúng vậy, thật không ngờ cô ấy lại có thể làm như vậy. Anh cả, vậy anh chỉ cần phái người tới đây tìm là được rồi, sao phải đích thân tới làm gì?”Nói xong, anh đi về bãi cỏ phía xa xa, cúi người nhìn chăm chú một lượt chiếc xe: “Ôi, cũng chẳng đưa theo vệ sĩ đi cùng, anh cả, anh tự mình lái xe đến đấy à?”Lãnh Thiên Dục dằn lòng, nhìn Lãnh Thiên Hi tự biên tự diễn một hồi, sau đó nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, thân thể cao lớn dựa vào thân xe.
145 CHƯƠNG 145: KÌ PHÙNG ĐỊCH THỦ LẠI GẶP NHAUNhững lời này của Lãnh Thiên Dục như một khối băng lạnh lẽo đánh thẳng về phía Thượng Quan Tuyền khiến cả người cô run lên.
146 CHƯƠNG 146: TRỐNNhưng… những lời này lại hù dọa khiến Thượng Quan Tuyền kinh hãi. Cô nhìn đồ trong tay Lãnh Thiên Dục… là một chiếc vòng chân!Cô biết hàm ý của Lãnh Thiên Dục không phải chiếc vòng này mà là câu nói ở trước…Lúc đi du lịch ở Hy Lạp, rơi ở trên giường…Hô hấp của Thượng Quan Tuyền dần trở nên hỗn loạn, cô hiểu Lãnh Thiên Dục muốn nói cho Niếp Ngân biết hai người đã quan hệ với nhau lúc ở Hy Lạp.
147 CHƯƠNG 147: BỊ THƯƠNG RƠI XUỐNG BIỂNLuồn lách qua những con ngõ nhỏ lại phóng thẳng trên đường cái rộng lớn, Thượng Quan Tuyền điều khiển xe như một chú cá cực kì điệu nghệ, trong khi đó xe của Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng theo sát phía sau, một bước không rời.
148 HỒI 10: TRÒ ĐÙA CỦA TẠO HÓACHƯƠNG 1: BỆNH VIỆN WARDTạo hóa quả là một bậc thầy về phép thuậtKhoảnh khắc đau lòng nhất, trớ trêu nhất không phải là lúc nhận ra tình yêu đã mất đi mà là khi ta vẫn đang bồi hồi thương nhớCòn chưa kịp nhận ra đã biến mất rồiCó trốn tránh cũng chẳng thể thoát đượcĐối mặt chưa chắc đã là chuyện khổ tâm nhấtCô đơn một mình chưa chắc đã không hayCó được cũng chẳng biết giữ được bao lâuMất đi không có nghĩa là không thể có lại đượcTa có thể tìm lý do để đau lòng khổ sở, cũng có thể tìm lý do để bản thân vui vẻ.
149 HỒI 10 - CHƯƠNG 2: BÁC SĨ MỔ CHÍNH“Mấy người còn đứng đó làm gì? Anh ấy bị thương nghiêm trọng như vậy mà sao lại để anh ấy ở đây?”Lãnh Thiên Hi tức giận, quay sang gầm lên với mấy y tá ở xung quanh, sự phẫn nộ dường như muốn nổ tung cả bệnh viện.
150 HỒI 10 - CHƯƠNG 3: NGƯỜI ĐẸP LÚC NGỦBệnh viện Ward buổi sáng sớm tràn ngập hương hoa, mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng phảng phất vào lòng người. Bùi Vận Nhi cầm một bó hoa tươi đi vào phòng, nhẹ nhàng cắm vào bình thủy tinh bên giường bệnh, những bông hoa sắc màu rực rỡ bên bình thủy tinh sáng bóng càng khiến nó thêm đẹp.
151 HỒI 10 - CHƯƠNG 4: HÔN MÊ CHƯA TỈNHBóng đêm phủ xuống, đèn đường được bật lên, những ánh đèn nê ông lóe sáng càng khiến cảnh vật trở nên lung linh hơn.
152 HỒi 10 - CHƯƠNG 5: BÙI VẬN NHI NÓI CHUYỆN VỚI LÃNH THIÊN DỤC“Nhiều chuyện! Đi kiểm tra mấy phòng bệnh khác đi”. Lãnh Thiên Dục không trực tiếp trả lời câu hỏi, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
153 HỒI 10 - CHƯƠNG 6: KHÔNG YÊU THÌ LÀM SAO CÓ HẬNLãnh Thiên Dục thay đổi hẳn cách nhìn về cô gái trước mặt. Hắn không ngờ một cô gái có vẻ bề ngoài yếu đuối lại có một trái tim kiên cường như vậy, hẳn đây là nguyên nhân để cô có thể chống đỡ được cô nhi viện trong nhiều năm qua.
154 HỒI 10 - CHƯƠNG 7: TÂM SỰ CỦA VẬN NHIBóng đêm dần buông xuống, bầu không khí có phần nặng nề, nhưng chẳng được bao lâu, bên ngoài nổi lên từng cơn gió mạnh.
155 HỒI 10 - CHƯƠNG 8: TẠI SAO KHÔNG CHẠM VÀO EM?Bùi Vận Nhi cảm thấy mình như đang bị thôi miên. Cô ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt thâm thúy mà sâu xa của Lãnh Thiên Hi, bất giác lên tiếng: “Anh Thiên Hi, ánh mắt anh đẹp như sao trên trời vậy.
156 HỒI 10 - CHƯƠNG 9: TÔI KHÔNG BIẾT ANHSáng sớm, những giọt nước long lanh vẫn đọng trên từng kẽ lá, vườn hoa trong bệnh viện tỏa ra hương thơm ngát nhẹ nhàng, trên những bông hoa vẫn còn đọng lại những giọt nước mưa càng tăng thêm vẻ kiều diễm.
157 HỒI 10 - CHƯƠNG 10: NHÌN RÕ XEM TÔI LÀ AIMột câu nói của Thượng Quan Tuyền như sét đánh giữa trời quang khiến Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi ngẩn người ra.
158 HỒI 10 - CHƯƠNG 11: ĐƯA CÔ VỀ NHÀLãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi chăm chú quan sát phản ứng của Thượng Quan Tuyền. Lúc Bùi Vận Nhi nói xong, thấy Thượng Quan Tuyền đang ngơ ngẩn, cô cũng phát hiện điều khác thường.
159 Chương 12: Mang Thai“Anh, chờ đã”. Khi Lãnh Thiên Hi xem bản báo cáo, vội vàng gọi Lãnh Thiên Dục dừng lại, đồng thời anh cũng bước lên phía trước. “Sao vậy? Đây cũng là báo cáo kiểm tra của Tuyền à?”.
160 Chương 13: Vị Hôn PhuBùi Vận Nhi thấy Thượng Quan Tuyền hỏi vậy, ánh mắt hơi do dợ, cô ấp úng trả lời: “Anh ấy… là…”Nói thật thì cô cũng không biết lý giải quan hệ của hai người như thế nào cho phải!“Anh là vị hôn phu của em”.