61 CHƯƠNG 61: BÙI VẬN NHIEdit: BB[o]----------Theo chân cô gái bước vào một căn phòng, Lãnh Thiên Hi có cảm giác như mình đang bước vào thế giới ở Provence* vậy.
62 CHƯƠNG 62: ANH HỌ GÌ?Edit: BB[o]----------Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng cởi áo cô ra. Ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào da thịt cô, từng vết hôn mập mờ như đóa hoa mai hồng hiện ra, đập vào mắt Lãnh Thiên Hi.
63 CHƯƠNG 63: BẠN TRAIEdit: BB[o]----------Giọng điệu của Thượng Quan Tuyền quá mức tỉnh táo, hơn nữa còn tỉnh táo đến mức gần như lạnh như băng. Lãnh Thiên Hi rõ ràng cũng cảm nhận được điều này nhưng anh chỉ mỉm cười.
64 CHƯƠNG 64: NÓI ĐÙAEdit: BB[o]----------Hai người cùng nhìn về phía Lãnh Thiên Hi. . . Anh mặc một bộ quần áo màu trắng đi về phía hai người. Dưới ánh mặt trời càng tỏ rõ con mắt tinh anh, khí chất anh tuấn, dáng vẻ tao nhã cùng ánh mắt sâu thẳm lại tĩnh mịch, hoàn toàn cao quý.
65 CHƯƠNG 65: NGUY CƠ CỦA CÔ NHI VIỆN MARYEdit: BB[o]----------- Cô nhi viện này được đặt tên là Mary, bởi vì cha tôi rất yêu thương người mẹ đã mất của tôi.
66 CHƯƠNG 66: LÃNH THỊ RA MẶTEdit: BB[o]----------Lọn tóc trước trán rủ xuống, trong cơn gió thoảng qua càng thêm e lệ. . . Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn dưới ánh mặt trời chói lọi càng thêm dịu dàng.
67 CHƯƠNG 67: ĐÁM CÔN ĐỒEdit: BB[o]----------Giữa trưa, mặt trời đã lên cao, tiếng ve kêu không ngớt trên những tán cây. Cô nhi viện Mary lúc này hết sức yên bình, mấy đứa trẻ đang ngủ, lại có mấy đứa đang chơi đùa cùng nhau.
68 CHƯƠNG 68: MÁUEdit: BB[o]----------Nhưng vào lúc này, một bàn tay to lớn đã chặn lại bàn tay bẩn thỉu của gã… dieღnnnnnndanleqღuydon- Đối xử với con gái là phải nhẹ nhàng! – Bên môi Lãnh Thiên Hi cong lên nụ cười ôn hòa làm lộ lúm đồng tiền, nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự lạnh lẽo đến thấu xương.
69 CHƯƠNG 69: LÔIEdit: BB[o]----------- Các người, các người là ai… – Gã to con dẫn đầu nổi cáu, quát hỏi. Ngay sau đó, một trong mấy người mặc áo đen bước nhanh lên, vươn tay ra, bẻ một cái…- A… a…Ánh mắt gã to con đầy vẻ hoảng sợ nhìn người mặc áo đen.
70 CHƯƠNG 70: YÊU CẦU KỲ LẠEdit: BB[o]----------Vì vấn đề của cô nhi viện khá rắc rối, Lãnh Thiên Hi không thể dùng danh nghĩa của bản thân hay bệnh viện để đứng ra bảo đảm, vậy nên chỉ có thể mượn danh tiếng của Lãnh thị.
71 CHƯƠNG 71: CĂNG THẲNG TRONG LÒNGEdit: BB[o]----------Màn đêm lặng lẽ buông xuống như một bàn tay to lớn từ từ bao phủ lên khắp mọi thứ, chỉ còn ánh đèn đường rọi sáng.
72 CHƯƠNG 72: MỘT MÌNH ĐẾN CHỖ HẸNEdit: BB[o]----------Giữa đại sảnh tráng lệ là những cột đá to lớn được chạm khắc tỉ mỉ, ánh đèn ngũ sắc tỏa sáng trong đêm tối như những ánh sao, mộng ảo mà mê người.
73 CHƯƠNG 73: LỜI MỜI CỦA MA QUỶ (1)Edit: BB[o]----------Lúc này, Thượng Quan Tuyền giơ bàn tay nhỏ bé lên, kéo tay Lãnh Thiên Hi lại. . . - Tôi đồng ý! – Cô khẳng định chắc chắn.
74 CHƯƠNG 74: KHÔNG THỂ TRỐN ĐƯỢC (1) [16+]Edit: BB[o]----------Thượng Quan Tuyền thầm thề với ông trời, những lời này không hề thật lòng chút nào, nhưng chỉ có nói như vậy mới có thể thoát khỏi sự uy hiếp và bức bách của người đàn ông ma quỷ Lãnh Thiên Dục này.
75 CHƯƠNG 75: KHÔNG THỂ CHE GIẤU THÂN PHẬN (1)Edit: BB[o]----------Tiếng chuông dồn dập vang vọng khắp phòng tổng thống. Lãnh Thiên Dục trầm mặt, không để ý đến vết thương trên tay, bước nhanh về phía cửa, mở ra…Ngoài cửa là gương mặt tuấn tú đang hết sức lo lắng của Lãnh Thiên Hi.
76 CHƯƠNG 76: KHÓ NÉN THÂM TRẦMEdit: BB[o]----------Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lạnh lùng quét qua Lãnh Thiên Hi, đôi mắt thâm trầm khó nén được tia sắc bén. - Thượng Quan Tuyền không đơn giản như em tưởng đâu!Vẻ ôn hòa dần biến mất trên gương mặt Lãnh Thiên Hi, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì anh lại nhớ đến lời dặn dò của Lăng Thiếu Đường khi nãy.
77 CHƯƠNG 77: NẾM MÙI PHẢN BỘIEdit: BB[o]----------- Anh!Lãnh Thiên Hi đột nhiên đứng lên, bàn tay nắm chặt lại buông ra. . . Đến hôm nay rốt cuộc anh cũng đã hiểu câu nói “kẻ trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt” là thế nào.
78 CHƯƠNG 78: TIN TƯỞNG MỘT LẦN NỮAEdit: BB[o]----------Lãnh Thiên Hi vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Thượng Quan Tuyền, vô tình lại bắt được vẻ đau đớn trong mắt cô giờ đã bị xóa sạch.
79 CHƯƠNG 79: KHÔNG THỂ KHÔNG PHÒNG NGƯỜIEdit: BB[o]----------- Sao mà cứ ấp a ấp úng mãi thế? Có gì cứ nói ra đi! – Lãnh Thiên Dục đáp lời, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
80 CHƯƠNG 80: NIẾP NGÂN LO LẮNGEdit: BB[o]----------Ánh đèn xoay tròn khiến gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền lúc sáng lúc tối, cũng khiến dáng người hoàn mỹ của cô phản chiếu lên những phiến đá cẩm thạch sáng bóng trên mặt đất…Một người nhìn như quản gia đi tới trước mặt Thượng Quan Tuyền, cung kính nói: “Niếp tiên sinh đang ở trong phòng sách chờ cô, mời đi theo tôi”.