21
Ven đường chẳng có phong cảnh đẹp gì để nhìn, nên Diệp Hữu vào rừng cây bên cạnh.
Nơi này cây cao lá dày, gió mát thổi qua, không ít người đang hóng mát ở đó.
22 Trong sơn động tối thui, mạng nhện giăng đầy khắp nơi, trên đất là vài mảnh xác động vật rơi rụng, khiến người ta vừa nhìn là chẳng muốn đi vào rồi. Cát thiếu bang chủ chỉ vào vết hình bốn góc cạnh vách đá, nói: "Cái hộp đó được đặt ở đây".
23
Bản đồ chia ra làm sáu tấm, ở góc bên phải phía trên có viết số, người nọ nói đi theo thứ tự, chính là chỉ những số này.
Loại người thông minh như Văn Nhân Hằng và Diệp Hữu, chỉ cần nghĩ là biết ý của người này rồi – nếu bản đồ chỉ ở trong tay một người, có lẽ sẽ âm thầm sai thủ hạ đi trước, chờ mọi người đến thì đã sớm trống không, mà nếu chia ra như vậy, nếu không tập hợp với mấy người khác thì sẽ không biết phải đến chỗ nào.
24 Bàn tay kia tuy bị hắn đè lại, nhưng ngón cái lại nhân cơ hội khẽ vuốt trên cổ tay hắn, mang theo chút mờ ám, Văn Nhân Hằng không kìm được di động hầu kết, muốn hỏi một câu "Ngươi to gan quá, không sợ ta làm gì ngươi sao", nhưng lại nghĩ bên ngoài đều là người, hắn lại không điểm huyệt đạo của sư đệ được, không thể thuận lợi nuốt người được.
25
Trong đầu Phương tiểu thần y hình như chỉ có sách thuốc và người bệnh.
Hắn nói muốn thời thời khắc khắc theo dõi Hiểu công tử, liền định bắt đầu từ đêm nay sẽ ở đây luôn.
26
Tần Nguyệt Miên thường pha trộn với đám hồ bằng cẩu hữu kia, nên quen thuộc mỹ nhân như trong lòng bàn tay.
Hắn hỏi: "A Hiểu sư đệ có ấn tượng về Tỏa Tâm lâu không?".
27
Văn Nhân Hằng đã từng bàn với sư đệ về mục đích của người đặt bí tịch.
Sư đệ nói nếu không phải là quá nhàn rỗi, thì là muốn tính kế người khác, hơn nữa người bị tính kế chắc chắn là ở trong đoàn người này, chia bản đồ thành từng mảnh cũng là để những người đó không thể nhận ra.
28
Ý thức của Diệp Hữu chìm chìm nổi nổi, phiêu du không có mục đích, chìm vào sâu trong giấc mộng.
Y cảm giác mình đang đơn độc đi trên con đường tối mịt đầy bụi gai, không biết đích đến là ở đâu, nhưng dưới chân dù sao cũng có đường, cho nên y chỉ có thể mờ mịt đi về phía trước.
29 Diệp Hữu đã sớm cảm thấy sư huynh trở về hơi nhanh, chờ đi nhà xí xong liền hỏi, mới biết được lá thư này đã đốt hết, chỉ còn một nhúm nhỏ, hắn nhìn một cái là đi về.
30
Thuốc bột tìm được chỉ có một bọc nhỏ.
Tiểu thần y vất vả nghiên cứu một đêm, cuối cùng chỉ đưa ra được một kết luận mơ hồ, nói là thứ này chắc không phải là thành phẩm, hơn nữa có liên quan đến việc làm mê muội đầu óc của người khác, bởi vì hai vị thuốc bên trong có công hiệu này.
31 Sống ở nơi chim không thèm ị mấy ngày, rốt cục cũng ngửi được mùi người, mọi người sau khi ăn uống no say lại thèm dâm dục, trời còn chưa tối mà không khí trong tiểu quan quán đã vô cùng náo nhiệt.
32
Diệp Hữu thành thật nói: "Đã từng nghĩ".
Y biết trước là không thể lừa được sư huynh, nên rất phối hợp, chủ động phân tích, "Sau khi ta bị thương mất trí nhớ, người làm ta bị thương chưa từng xuất hiện, mà ta vừa gặp chuyện thì đăng diệt độc liền xuất hiện, chuyện này rất trùng hợp, cho nên có một khả năng là việc mất trí nhớ là do chính ta làm ra để tham gia vào chuyện này, chỉ là ta có một điều không hiểu".
33
Bồ Đề lao là một sơn động được người đào ra.
Sơn động dài lại ngoằn ngoèo, một bên là nhà giam, bên khác cứ cách vài bước là một ngọn đèn, đèn đuốc sáng trưng.
34
Tách riêng ra hỏi, rất nhanh đã có kết quả.
Những đệ tử Võ Đang kia không bình tĩnh được như Hòa Chân đạo trưởng, quỳ một mình vốn đã hoang mang lo sợ rồi, lại bị khí thế của chưởng môn chấn nhiếp, lại bị những người đứng đầu võ lâm nhìn chằm chằm, lại phải trả lời câu hỏi vừa ôn hòa lại sắc bén của Văn Nhân môn chủ, rất nhanh đã sụp đổ, như đảo đậu nói hết những gì mình biết.
35
Hàn bang chủ thấy rất oan.
Nhưng lúc này mà chỉ kêu "oan quá" thì không được.
Ông nói: "Người là ta tìm, nhưng bố cục trong Bồ Đề lao không phải do một mình ta quyết định, hình như là chúng ta cùng bàn với nhau?".
36
Đức Như đại sư là tiểu đồ đệ của Từ Nguyên phương trượng.
Nghe nói bốn mùa một năm ngoại trừ luyện công thì cũng chỉ niệm kinh.
Nếu không có gì bận thì hắn có thể ngồi tọa trong phòng cả ngày, ngay cả tư thế cũng không thay đổi chút nào, nếu không có ai lo thì bản thân hắn cũng không đi tìm đồ ăn, cứ vậy mà đói chết.
37
Diệp Hữu đi ra xe ngựa thì phải đi qua chỗ Đức Như đại sư đang nằm.
Giờ phút này khoảng cách giữa hai người chỉ có một thước. (1 thước=33,3 cm)
Lúc Diệp Hữu nhìn sang, thì đối phương cũng dời mắt lên người y, trong mắt toàn là tơ máu, vẻ mặt dữ tợn khủng bố.
38 Cát bang chủ không coi nhẹ câu nói thuận miệng kia của Hiểu công tử, sau khi đi đến tiền viện chuyện ông làm đầu tiên là chắc chắn có phải quân đen ra tay hay không.
39 Trên mặt Diệp Hữu quấn băng vải, khuôn mặt bị che hết, chỉ có thể nhìn được một chút thông qua hai mắt. Đinh các chủ tự nhận là đã gặp rất nhiều người, nhưng không thể nhìn thấy gì qua đôi mắt này.
40
Văn Nhân Hằng luôn dung túng cho sư đệ, nghe xong ý định của bọn họ liền tán thành.
Nhóm thiếu bang chủ vốn đã thừa nhận năng lực của Hiểu công tử rồi, giờ lại nghe Văn Nhân Hằng nói vậy, càng cảm thấy ý định này sẽ làm được.