601 Thần sắc của Đường Minh tựa hồ cũng trở nên âm trầm, tựa hồ cũng đã đoán ra đại khái Đường Lê muốn phản ánh chuyện gì, nhưng vẫn miễn cưỡng phán: “Nói.
602 Tô Phỉ Thải Vi gần đây rảnh rỗi buồn chán chuẩn bị kiếm chút việc để làm, đã bí mật tham gia vào trong chiến dịch tranh trừ phản động oanh oanh liệt liệt của đế quốc Đường Xuyên, nàng cố ý sai người thổi phồng quy mô và thủ đoạn của chiến dịch thanh trừ, còn hư cấu ra một cái danh sách gọi là những người triều định chuẩn bị động thủ thanh trừ, vô cùng thần bí, làm cho lòng người hoảng loạn, sau đó thông qua thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường đem tài sản của những người có trên danh sách này chuyển tới Mỹ Ni Tư.
603 Bác Sơn thể hiện ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt một lòng vì việc công, ngang nhiên đưa ngón tay ra chỉ vào Mễ Nặc Tư Lương Cách, tức giận nói: “Bệ hạ, thần cảm thấy công lao của Dương Túc Phong và quân Lam Vũ còn xa mới đáng được thập tứ công chúa tự mình tới thăm hỏi.
604 Mễ Nặc Tư Lương Cách chỉ nhỏ giọng cười hà hà, không nói gì nữa. Đường Lan còn hung hăng muốn nói, nhưng đã bị ánh mắt của Đường Minh ngăn lại. Đường Minh mặt âm trầm, chậm rãi nói: “Mễ Nặc Tư Lương Cách ái khanh, khanh hãy nói ra lý do muốn Điệp Phong Vũ hộ tống.
605 Ngày hôm ấy, hoàng đế Đường Minh chí tôn của đế quốc Đường Xuyên chính thức hạ thánh chỉ, công khai tuyên bố thập tứ công chúa Đường Thanh Tư xuất hành tới địa khu Mỹ Ni Tư, đồng thời sẽ lên đường vào ngày hôm đó, phụ trách hộ tống công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, chính là trung tướng Điệp Phong Vũ tuổi trẻ đắc chí của đế quốc Đường Xuyên, cùng với hai nghìn bốn trăm quan binh tỉ mỉ chọn ra của sư đoàn 27 quân trung ương quân đội đế quốc Đường Xuyên, nhân viên tùy tùng bao gồm sứ giả Mễ Nặc Tư Lương Cách của quân Lam Vũ, còn có đám tham mưu quân sự Tri Thu tùy tùng của Mễ Nặc Tư Lương Cách.
606 Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ đã thu được tin tức công chúa tới, tự mình dẫn bộ đội đi tới nơi phía tây Bảo Ứng phủ hơn mười dặm nghênh tiếp, điều hắn phải phụ trách chính là đưa xa giá của thập tứ công chúa bình an hộ tống qua Bảo Ứng phủ, đảm bảo bọn họ công gặp phải công kích của nước Mã Toa, nếu như ở trong quá khứ đây thuần túy là một cơ hội thuận nước đẩy thuyền cấp cho hắn, nhưng hiện giờ, cái nhiệm vụ này đúng là có chút gian khó.
607 Thập tứ công chúa sắc mặt không đổi, khe khẽ lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không phải là ta muốn đi, ta chỉ hi vọng, vạn nhất chúng ta chiến bại, ngươi phải chạy tới giết ta trước khi người nước Mã Toa đến, ta không muốn rơi vào trong tay người nước Mã Toa, ta cũng không có dũng khí tự sát, chỉ đành xin người giúp đỡ thôi…”Tiết Bối Nhĩ và Điệp Phong Vũ tức thì đều ngạc nhiên.
608 Sắc mặt thập tứ công chúa vẫn rất bình tĩnh, nhưng hàng mi đã hơi cong lên, đây là lần đầu tiên nàng chính mặt nhìn thấy cuộc kịch chiến thảm liệt như thế, hơn nữa thật bất hạnh là đế quốc Đường Xuyên nơi nàng sinh ra lớn lên, đang ở bên bờ diệt vong.
609 “Ngươi muốn làm gì thì cứ làm!” Điệp Phong Vũ lạnh băng đáp, một chút cảm tình cũng không có. Trước nay nàng không hề có thiện cảm đối với Đường Tư, hơn nữa ở trong tiềm thức cảm thấy hắn có chút quai quái, giống như là giấu diếm bí mật không thể nói ra nào đó.
610 Điệp Phong Vũ và Tiết Bối Nhĩ nhìn nhau một cái, đều cảm thấy sự tình không ổn, không có sự yểm hộ của cung tiễn thủ, tất cả những người ở nơi này đều là dê non đợi làm thịt.
611 Tất cả binh sĩ nước Mã Toa đều bật ra tiếng cười dâm dật. Điệp Phong Vũ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, làm cho tất cả những người xung quanh giật bắn mình.
612
613 Vũ Văn Nghiệt chiếm cứ điểm cao nhất của chiến trường, bình tĩnh quan sát động tác của mỗi một tên binh sĩ nước Mã Toa ở xung quanh. Đối với trận chiến trước mắt, hắn đã không còn có chút cảm giác gì nữa, không hề cảm thấy hưng phấn, cũng chẳng hề cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, càng chẳng hề cảm thấy đau thương và sợ hãi, thậm chí là một chút tâm tình thương hại cũng không có.
614 Điệp Phong Vũ gian nan lên tiếng: “Chúng thần…”Thập tứ công chúa điểm tĩnh nói: “Ta hiểu mà, lựa chọn của các ngươi là chính xác. ”Điệp Phong Vũ chỉ đành im lặng cúi đầu đứng đó.
615 Chừng là quan chỉ huy của nước Mã Toa cũng nhìn thấy Bảo Ứng phủ đã biến thành một đống đổ nát, mặt đất bằng phẳng, không có quá nhiều chướng ngại vật, mới dám cho kỵ binh gia nhập chiến trường rồi.
616 Trong lòng nàng mạnh mẽ nói với bản thân, đây chính là quân Lam Vũ, là quân Lam Vũ thực sự, là quân Lam Vũ thần tốc quật khởi ở địa khu Mỹ Ni Tư đồng thời không đâu không hạ nổi, không gì không thắng được.
617 Khi Điệp Phong Vũ đang suy nghĩ vẩn vơ, thì hơn một nghìn kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa đã tiến vào phạm vi công kích của Bách Kích pháo. Sau khi trang bị vó sắt dầy, kỵ binh giáp trụ hoạt động trên đống đổ nát của Bảo Ứng phủ đã không còn quá nhiều chướng ngại nữa, chỉ có những cái hố thỉnh thoảng xuất hiện, là có thể mang tới chút xíu phiền toái cho bọn chúng, nhưng số phiền toái này cũng có thể bỏ qua không cần nhắc tới.
618 Quả nhiên, sau khi địa lôi phát nổ, cho dù là những tên kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa có ý chí kiên cường hơn nữa, cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất phát ra nhưng tiếng rên rỉ đau đớn.
619 Lâm Tư Luật chẳng để vào đâu nói: “Cho dù là Vũ Văn Phân Phương tự mình chỉ huy, cũng chẳng làm gì nổi chúng ta. ”Tri Thu cẩn thận nói: “Phía Điệp Phong Vũ thế nào rồi ?”Lâm Từ Luật Đáp: “Cô ta đã tổ chức được hơn hai nghìn bảy trăm người, phụ trách phòng ngự hai bên cánh đằng sau của chúng ta, tất cả nhân viên có thể tham gia chiến đấu đều tiến vào trạng thái chuẩn bị rồi, chỉ đợi liên đội kỵ binh Bản Đô đến nữa thôi.
620 Bỗng nhiên, lại có một tên kỵ binh Bản Đô xuyên qua được tuyến phong tỏa ở phía trước, thình lình xuất hiện trước mắt Tri Thu. Tri Thu vội vàng giơ súng lên bắn, đem đối phương từ trên lưng ngựa bắn rơi xuống, nhưng bản thân hắn cũng bị chiến mã tiếp tục chạy tới xô ngã, bị hất văng đi, khó khăn lắm mới đứng lên được, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, gần như không phân biệt được đông tây nam bắc nữa.