21 Trời mới vừa sáng, bốn phía một mảnh yên tĩnh, Tô Chuyết bỗng dưng mở hai mắt ra. Cách đó không xa truyền đến từng tiếng gọi, ẩn ẩn có thể nghe thấy có người đang gọi tên của mình.
22 Tô Chuyết và Tần Lôi đi vào cổng Nhân Tế tự, đã là giữa trưa rồi. Nhân Tế tự nằm ở sườn núi, từng gian điện các kéo dài thẳng đến đỉnh núi. Chỉ từ cửa chùa nguy ngà liền có thể phỏng đoán ra sự hùng vĩ trong chùa.
23 Lữ Khang nói ra câu này, người ngoài đều không hiểu thấu, chỉ có Tô Chuyết run lên trong lòng, không biết hắn làm sao biết được chuyện ngọc bích Bàn Long.
24 (*) Quải đan: ngủ lại chùa khác (chỉ những nhà sư đi hành khất), vừa ngủ lại vừa đàm đạo kinh Phật.
Tô Chuyết cười lắc đầu, Tần Lôi vẫn hưng phấn không thôi, hướng Lăng Sương vẻ mặt đang tràn đầy hoài nghi, giải thích nói: "Quần áo trong của thi thể không đầu kia mặc giống như đúc với bộ này, lại là một gã hòa thượng.
25 Mấy người qua loa nếm mấy hớp mì, liền đi đến trước quảng trường Đại Hùng bảo điện. Việc giảng kinh của Viên Tín cũng đã kết thúc, được bẩm báo, đã chờ đợi ở trên sân.
26 Tần Lôi hùng hùng hổ hổ rời đi, dân chúng xem náo nhiệt cũng bắt đầu tản đi. Lăng Sương cười nói với Tô Chuyết: "Chúng ta cũng đi thôi. "
Tô Chuyết lại tựa hồ có chút không tập trung, trong miệng đáp ứng một tiếng "Được", nhưng vẫn cúi đầu trầm tư.
27 Chỗ đặt xác của Tuệ Khả cũng không khó tìm, ngay ở bên đường nhỏ lên núi. Vài dặm xung quanh đều đã được quan sai bắt đầu phong tỏa, nghiêm cấm bất luận kẻ nào ra vào.
28 Tô Chuyết khẽ cười một tiếng, nói ra: "Nên đến đều đã đến đông đủ!"
Viên Tín không hiểu, hỏi: "Tô thí chủ nói cái gì? Gì mà đến đông đủ?"
Tô Chuyết lại không giải thích, sụt sịt cái mũi, quay người hỏi mấy người Tần Lôi: "Các người ngửi được mùi gì sao?"
Tần Lôi không biết lời hắn nói là có ý gì, mờ mịt lắc đầu.
29 Tô Chuyết thở dài nói: "Viên Tín sợ hãi Tuệ Khả tiết lộ việc này ra ngoài, đành phải đem hắn giam cầm ở trong gian phòng này. Thế nhưng việc này lại bị Lữ công tử phá vỡ!"
Lữ Khang khẽ giật mình, nói: "Tại sao lại dính líu quan hệ đến ta rồi?" Người ngoài cũng kinh ngạc không thôi, chỉ cảm thấy tối nay đúng thật là không thể tưởng tượng, trong chốc lát mà biến đổi bao nhiêu.
30 Tô Chuyết nói ra: "Đêm qua, ta nhìn thấy cái hộp trang sức này cũng không ở trên bàn trang điểm, mà là bày ở trên bàn trà, bên cạnh còn đặt lẻ tẻ mấy cây trâm châu cài tóc, ta liền có chút kỳ quái.
31 Tô Chuyết rời khỏi Kim Lăng, vượt qua Trường Giang, một đường hướng tây bắc, đi vào cảnh nội Hà Nam. Dần vào bắc địa, phong cảnh tự nhiên khác biệt với Giang Nam.
32 Đám người đang cãi vã trong tiệm thấy mấy người kia xuất hiện, đều yên tĩnh lại. Phụ nhân kia đứng ở trên bậc thang, hướng hai tên công tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô nhi quả mẫu chúng ta đi đến nơi nào, hai vị công tử liền đuổi đến nơi đó, nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt! Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng Vân gia không còn ai rồi sao?"
Nàng không giận mà uy, khí thế ép xuống một đám nam tử trong phòng lớn.
33 Tô Chuyết vừa thấy bộ dáng của chưởng quỹ, cười nói: "Hai người chúng ta phí sức chín trâu hai hổ, mới khuyên bỏ bọn họ, lão bản có nên hảo hảo cám ơn bọn ta hay không a?"
Chưởng quỹ lau lau mồ hôi lạnh, cười nói: "Đúng đúng, đa tạ hai vị khách quan!"
Tô Chuyết thấy ông ta cố ý giả ngu, quả thật keo kiệt, liền nói: "Bất quá hôm nay bọn họ nghỉ đấu, ngày mai ta liền không nói được rồi.
34 Hai mắt Hoa Bình trợn lên, không thể tin nổi nói: "Làm sao cậu biết?"
Tô Chuyết thở dài, nói: "Bởi vì ta vừa từ trong miệng của Vương Bá Thành biết được, Vương Bách Sơn cũng chết vào ngày 2 tháng 2, hơn nữa chính là chết ở dưới côn của Vân Thâm, Vương gia liền đem món nợ này tính trên đầu Vân gia.
35 Tô Chuyết không nghĩ tới, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Vương Trọng Bình, chỉ thấy gã lững thững du đãng trên đường, giống như có chút hồn vía lên mây, ngay cả đi qua trước mặt Tô Chuyết cũng không chú ý tới.
36 Tô Chuyết trở lại trong phòng khách sạn, Hoa Bình vẫn còn chưa về. Y không dám ra ngoài ăn cơm, chỉ có thể phân phó tiểu nhị đưa chút thức ăn mang đến trong phòng.
37 Tô Chuyết nói xong, đám người liền bắt đầu nghị luận. Có người hô: "Nếu các hạ thật có thể tra ra rõ ràng chuyện này đến cùng là chuyện gì xảy ra, đó cũng là một kiện công đức.
38 Tô Chuyết nhất thời nghĩ không ra có thể hỏi chuyện gì tiếp, đành phải tiễn Vân phu nhân ra cửa. Hoa Bình thở dài, nói ra: "Xem ra lại không thu hoạch được gì a.
39 Vân Tiểu Cẩm lắc đầu, nói ra: "Không có, trong phòng không có gì dị thường, vết máu phần lớn trên giường, trên đất không có bao nhiêu. Nhưng vậy chẳng lẽ không thể nói rõ, chính là hung thủ thừa dịp khi cha của tiểu nữ đang ngủ say, xuống tay sát hại hay sao?"
Tô Chuyết từ chối cho ý kiến, trầm tư một lát, đứng dậy tự mình tiễn Vân Tiểu Cẩm ra ngoài.
40 Tô Chuyết uốn mi một cái, nghĩ không ra một phong thư khẩn yếu như thế, lại có thể không cánh mà bay. Nhưng hắn nghĩ lại, lập tức cảm thấy có điểm khả nghi bộc phát, đạo tặc bình thường làm sao lại trộm một lá thư đây? Thế là Tô Chuyết lại hỏi: "Cậu có nhớ lầm hay không? Lá thư này có phải chăng cất ở chỗ nào?"
Vương Trọng Bình kỳ quái đáp: "Từ trước đến nay tiên phụ luôn đem thư từ lui tới bảo tồn thật tốt, phân loại, đóng sách.