121 “Gần đây tình hình dưới chân núi thế nào?”. Tần Thiếu Vũ vừa đi về phía sân luyện võ vừa hỏi. “Gió êm sóng lặng”. Hoa Đường nói. “Ngoại trừ quan phủ còn đang điều tra người hạ cổ, giang hồ đã dần dần quay về trật tự” “Quan phủ?”.
122 Lửa trại trong sân vẫn tiếp tục, Cục Bông oai phong đi xung quanh, ăn nhiều đến mức bụng tròn vo, cực kì có khí chất của con nhà giàu! Ám vệ theo sau cảm thán, Thiếu cung chủ nhà ta quả nhiên không thể khí phách hơn nữa.
123 “Không có phòng hảo hạng thì lấy phòng thường sạch sẽ cũng được”. Tần Thiếu Vũ nhượng bộ. Tiểu nhị lắc đầu. “Phòng thường cũng không còn, trong quán trọ chỉ còn lại vài chỗ dư trong phòng tập thể mà thôi” “Thôi đi”.
124 “Văn Hàn vốn là sư huynh của ta, rất hay giúp đỡ ta ở Hoan Thiên trại”. Vì Tần cung chủ thật sự rất hung dữ nên Tiễn Tam rất nghiêm túc cân nhắc từ ngữ để tránh cho sơ ý bị đánh.
125 “Muốn ra xem một chút không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Thẩm Thiên Lăng quyết đoán cự tuyệt. Đang êm đẹp ai lại muốn ra ngoài cho người ta tham quan, ta cũng không phải khỉ! “Vậy thì ngủ chút nữa đi”.
126 Giống như dân chúng nói, Lý phủ quả thật rất lớn, thậm chí nơi dành cho khách cũng là căn lầu ba tầng, lan can chạm trổ, cực kì nguy nga lộng lẫy! “Hoá Lý Thiết Thủ giàu như vậy”.
127 “Không biết lần này Đỗ cô nương luận võ chọn rể, Lý trại chủ đã chọn được người vừa ý chưa?”. Rượu qua ba đợt, thức ăn qua năm món, Tần Thiếu Vũ mở miệng hỏi.
128 “Lẽ nào Hoàng thượng cũng đến luận võ chọn rể?”. Thẩm Thiên Lăng hạ giọng hỏi, giống như băng đảng bí mật đang bàn bạc. “Không biết”. Tần Thiếu Vũ đưa sủi cảo tôm đến bên miệng hắn.
129 “Bây giờ đi thì được gì, chẳng lẽ ngươi có thể trốn hắn cả đời?”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Ta ước gì trốn hắn cả đời”. Vẻ mặt Diệp Cẩn rất khổ sở. “Hiện tại hắn nhường nhịn ngươi hết thảy, nhưng coi chừng sau này bị ngươi chọc xù lông lên rồi thì sẽ hạ lệnh đốt Quỳnh Hoa cốc của ngươi”.
130 Qủa nhiên là vậy… Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài. Khi không mời đi ăn cơm, tất nhiên là có âm mưu! Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Nếu ta cự tuyệt có tính là kháng chỉ không?” “Nói thật”.
131 Tối nay, Thẩm Thiên Lăng khó thấy được mất ngủ. Tuy hắn nhắm mắt lại cố gắng giả bộ ngủ nhưng loại chuyện này cần rất nhiều kĩ thuật, nằm im không nhúc nhích quả thật khó chịu.
132 “Chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi. Thẩm Thiên Phàm cười. “Tối nay Thiếu Vũ về sẽ nói cho ngươi biết” Thẩm Thiên Lăng: … Bây giờ nói không được sao, còn phải chờ đến tối.
133 “Vài ngày nữa ám vệ tìm kiếm tiểu Ngũ ở trấn Lạc Bình sẽ về”. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho Thẩm Thiên Lăng. “Gần đây Hoan Thiên trại không yên ổn, ta sẽ phái thêm người bảo vệ ngươi” “Yên tâm đi, hàn độc của ta không sao”.
134 “Ngươi không đi tham gia luận võ chọn rể ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi Thẩm Thiên Phàm. “Ngày thứ ba mới đi”. Thẩm Thiên Phàm đút Cục Bông ăn khô bò. “Hai ngày đầu đều là đánh chơi chơi, không đi cũng được” “Các ngươi muốn đi ư?”.
135 “Để kết hôn mà liều cả tính mạng, đầu bọn họ có vấn đề ư?”. Thẩm Thiên Lăng thật sự không hiểu nổi. Muốn cưới vợ thì ở đâu mà không có, tội gì phải cố chấp như vậy.
136 “Ngươi rốt cuộc đến chừng nào mới đi?”. Sở Uyên không kiên nhẫn. “Ngươi và Tần Thiếu Vũ quan hệ thế nào?”. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi. “Tần Thiếu Vũ?”. Sở Uyên cau mày.
137 “Hắn tới đây làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Tám chín phần là vì tiểu Ngũ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta còn chưa tìm hắn, hắn lại tự tìm tới cửa” “Ta cũng đi”.
138 Tuy biết rõ Thẩm Thiên Phàm đang diễn kịch nhưng đột nhiên thấy một ngụm máu tươi, Thẩm Thiên Lăng vẫn tức giận trừng Đoạn Bạch Nguyệt. “Mang hắn về đi”.
139 “Ngươi lấy dao làm gì?”. Để khiến bản thân an tâm, Thẩm Thiên Lăng thấp giọng hỏi. Diệp Cẩn vội vã pha thuốc, không đếm xỉa tới hắn. Thẩm tiểu thụ càng lo lắng, vì vậy lại kêu Diệp Cẩn một tiếng.
140 Tối hôm nay, hàn độc của Thẩm Thiên Lăng phát tác y như trong dự liệu. Tuy đã uống thuốc có tính nhiệt nhưng xương khớp vẫn rét run, đau đến mức gần như mất đi tri giác.