101 Đêm nay Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong bàn tới khuya, Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường nhỏ bằng gỗ sau tấm bình phong, ôm chăn ngủ say sưa. Tuy ngủ muộn nhưng sáng hôm sau Thẩm Thiên Lăng vẫn theo thói quen mà dậy sớm, dụi dụi mắt vừa định ngồi dậy thì bên môi đã được hạ xuống một nụ hôn ấm áp.
102 Tuy cực kì không muốn nam nhân của mình ra ngoài với Ngâm Vô Sương, nhưng dù sao tính tình Thẩm Thiên Lăng cũng không phải hay gây sự, nên chạng vạng hôm sau đã nhìn theo hai người ra cửa.
103 “Ngươi phái người báo với sư phụ chúng ta ở đây sao?”. Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa hỏi. “Không có”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. Thẩm Thiên Lăng bối rối. “Vậy sao sư phụ tìm được chỗ này?” “Bởi vì có nó ở đây”.
104 “Không được làm loạn nữa!”. Sau khi vào phòng, Thẩm Thiên Phong đặt Diệp Cẩn lên giường, giữa hai chân mày lộ ra tức giận mơ hồ. “Năm ấy nói đi là đi, hiện tại có tư cách gì quản lão tử?”.
105 Thật ra nếu nói Thẩm đại hiệp bạo lực mà lật bàn cũng không đúng, vì hắn chỉ rất sốt ruột mà đứng lên với biên độ lớn chút thôi. Nhưng với Thẩm tiểu thụ mà nói, chuyện đại ca hắn không cố ý lật bàn cơ bản không phải là trọng điểm.
106 Thẩm Thiên Lăng tuy thức thời mà ra ngoài nhưng vẫn rất muốn nghe lén đại ca hắn, vì vậy hèn hạ áp sát vào cửa mà nghe. Ám vệ trên nóc nhà thấy vậy lập tức cảm thán, công tử nhà ta thật MOE, cái đuôi xù nhất định cũng đang khẩn trương run rẩy.
107 “Chuyện gì?”. Phượng Cửu Dạ hỏi. Bạch Liên Hoa kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu. “Bảo nàng từ nay về sau xem kĩ nó!”. Trong mắt Phượng Cửu Dạ có chút không kiên nhẫn.
108 “Chíp!”. Cục Bông nhảy lên nhào vào lòng Thẩm Thiên Lăng, ngậm vạt áo của hắn ra sức kéo qua kéo lại! Thẩm tiểu thụ nghi hoặc, uống lộn thuốc sao? “Chíp chíp chíp!”.
109 Hôm đó đợi ọi người trong thuỷ lao ăn cơm xong thì thủ vệ thu hộp đựng thức ăn lại, phái người trả về bếp. Nửa đêm, Tần Thiếu Vũ đem đống hộp đồ ăn về phòng, tỉ mỉ kiểm tra từng cái, quả nhiên tìm thấy trong kẽ hở một hộp đồ ăn một chiếc nhẫn bạc cực nhỏ.
110 “Cổ gì?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi. Hoa Đường kể lại mọi chuyện cho hắn nghe một lần, lại nói. “Thân thể Diệp cốc chủ sao rồi?” “Tốt hơn nhiều, nhưng nửa đêm có lúc sẽ ho khan”.
111 Con trai lớn bị đặt trong thùng tắm ngoài sân, Diệp Cẩn đặt tiểu phượng hoàng xuống đất, ngồi xổm bên cạnh dùng thuốc mỡ thoa lên mép của con trai. Con trai chậm rãi mở ra lần nữa, một viên ngọc nhẵn bóng nằm trên thịt non mềm, vừa nhìn đã biết là hàng tốt.
112 “Lăng nhi kêu thật đáng yêu”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên môi hắn. “Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng tỏ ra nghi ngờ. “Đương nhiên là thật”. Tần Thiếu Vũ sờ cái bụng mềm mại của hắn.
113 Vài ngày sau, Tần Thiếu Vũ và Giang Ngân Long bắt được liên lạc với nhau, bỏ giải dược vào cơm nước mang vào. Cùng lúc đó, Thẩm Thiên Phong phái người âm thầm liên lạc với quan phủ cùng những người còn lại trên giang hồ, chuẩn bị tốt nội ứng ngoại hợp.
114 Xa xa về hướng Thiên Ổ Thuỷ trại, bầu trời đột nhiên nổ vang một mảnh pháo hoa màu xanh. Đó là dấu hiệu đã bàn trước với Tiêu Triển - Thiên Ổ Thuỷ trại bị đánh chiếm.
115 “Ta không đi!”. Thẩm Thiên Lăng >_ Phu nhân nhà ta thật đáng yêu, giọng điệu này chính là đang làm nũng! Cái cảnh níu chăn uốn éo này, trái tim ám vệ lập tức bị MOE – hoá! Ám vệ chân thành nói.
116 Phượng hoàng lớn mang đứa trẻ bay lên trời một trận rồi mới đáp xuống mặt đất. “Chơi vui sao?”. Chân nhân cười ha ha hỏi. Đứa trẻ gật đầu, lấy tay vuốt ve lông vũ phượng hoàng, khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng.
117 Thời gian từng chút trôi qua, Thẩm Thiên Lăng cực kì nóng ruột chờ ngoài động, còn định mặc kệ hàn độc mà vào xem rốt cuộc thế nào. Cục Bông tự chơi một mình thì thấy hơi chán, vì vậy lắc lư chạy tới, xoè cánh muốn được gãi.
118 Dù sao cũng bị trọng thương hôn mê nhiều ngày, nên dù độc trên người Tần Thiếu Vũ đã được giải trừ gần hết, Thẩm Thiên Lăng vẫn không yên lòng. Sau khi thấy Tần Thiếu Vũ ngủ rồi, Thẩm Thiên Lăng bèn chạy xuống bếp nấu canh, cực kì đức hạnh! “Chíp!”.
119 “Xem xong hội hoa đăng thì sao?”. Diệp Cẩn hỏi. Trong mắt Thẩm Thiên Phong có chút khó hiểu. “Ta chỉ muốn nhắc rằng ngươi thiếu ta một lời giải thích”.
120 “Vết thương của ta đã không còn đáng ngại”. Một buổi tối, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng ở trong sân hóng mát. “Ngày mai xuống núi đi Thiên Ổ Thuỷ trại một chuyến, sau đó chúng ta khởi hành đi Nam Hải nhé?” “Ừ”.