1 Dĩnh Hạ, sinh viên năm thứ ba đại học, cùng quản gia Thành Chi ở trong khu biệt thự cao cấp gần trường, mẹ cậu là Diệp Nhược Hà sau khi sinh cậu xong thì liền ra nước ngoài du học, sau đó lấy chồng nước ngoài, rất lâu cũng chưa từng về thăm con.
2
Lúc trước đã nói qua, Dĩnh Hạ cùng quản gia kiêm vệ sĩ Thành Chi đều ở khu vực gần trường học, biệt thự thuộc khu dân cư an ninh 24/24
Có vệ sĩ riêng, ở trong khu dân cư cao cấp, theo như cái này thì hoàn cảnh gia đình Dĩnh Hạ cũng tương đối tốt, hàng xóm nhưng dò xét thế nào cũng không biết bối cảnh của cậu, có người đoán cậu có thể là con riêng của một vị quan cao chức trọng nào đó, vì muốn giữ bí mật, cho nên để cho đứa nhỏ sống một mình, tất cả những chuyện lớn nhỏ đều giao cho kẻ hầu người hạ quán xuyến.
3 Quay lại trên xe, Dĩnh Hạ sau khi bị ôm chặt đã có chút không an tâm, cho dù là khi cha cố ý cắn lên cổ cậu, cũng không có cảm giác vừa giận vừa sợ hãi như thế này, kéo theo Dĩnh Lạc cũng tức giận, chơi đùa với bé thỏ không biết bẽn lẽn cũng không sợ hãi kinh ngạc thì một chút vui mừng cũng không có.
4 Một bàn đầy thức ăn tối hôm ấy đều là do Diệp Nhược Hà làm, lại còn toàn là thức ăn mang hương vị quê nhà mà lúc Dĩnh Lạc còn nhỏ thích ăn, mùi vị trong kí ức làm cho Dĩnh Lạc không khỏi ăn nhiều thêm hai chén cơm, không hề khoa trương khi nói tài nấu nướng của Diệp Nhược Hà rất được.
5 Dĩnh Hạ buổi sáng thường có tiết ở trường, toàn thân bị lăn qua lăn lại phải chậm rãi đi ra khỏi phòng xuống dưới lầu, trong lòng hâm mộ cha ngủ ngon quá, vừa xuống phòng khách dưới dầu đã nhìn thấy mẹ bưng đồ ăn sáng lên trên bàn.
6 Dĩnh Lạc nằm ở trên giường, hai bên thái dương ẩn ẩn đau đớn, trên cổ thì cứng ngắc, hơi chuyển động một chút thì phát đau, bao tử cũng không thoải mái, nhưng mấy cái này chỉ là những chuyện vặt bên ngoài cơ thể, hắn thường ngày thích đánh nhau, đối với cảm giác đau đớn đã sớm miễn dịch, điều thật sự khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái, chính là trước đó không lâu một gã đàn ông bề ngoài hung ác lằng nhằng nói với hắn một đống chuyện lớn nhỏ.
7 Khi Dĩnh Lạc tỉnh lại, Dĩnh Hạ cũng theo đó mà tỉnh dậy, ngay lúc đầu cũng không cảm giác được có gì khác thường, bởi vì từ khi ngủ cùng cha đã quen bị đè rồi, đang muốn nói chào buổi sáng, đột nhiên cảm giác vẻ mặt khác thường của cha, Dĩnh Hạ thoáng cái nhớ đến sự thật.
8 Dĩnh Hạ phản ứng gì cũng không kịp thực hiện, cả người đã bị cha khiêng lên vai, tiếp theo là một trận trời đất quay cuồng, cơ thể nhỏ gầy bị ném lên trên nệm giường mềm mại.
9 Dĩnh Lạc như mới tỉnh lại trong một giấc mơ dài, bên cạnh trống rỗng không có bất kì vật gì, trên giường cũng chỉ có thể cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại, nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên vách, con người ôn hòa cùng ở với mình tối hôm qua chắc là đã xuống dưới lầu dùng bữa sáng cách đây vài phút rồi.
10
Quay trở lại nhà họ Dĩnh vào thời gian buổi sáng cùng ngày Dĩnh Lạc đi tới thành phố X.
Diệp Nhược Hà sau khi trang điểm, mang theo Dĩnh Hạ cùng Thành Chi, biết chỉ cần bản thân mình lên xe đi ra ngoài, ở xung quanh lập tức sẽ có vệ sĩ bám đuôi theo, đó là Dĩnh Lạc đặc biệt an bài, phòng ngừa có kẻ theo dõi hoặc tập kích, điều này làm cho bà có một loại cảm giác hư vinh, bà rất hưởng thụ cái mùi vị như người nổi tiếng được bảo vệ vòng trong vòng ngoài.