81 “Nếu môn chủ không ngại, ta muốn để Hoa Đường tới xem một chút”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đương nhiên”. Ngâm Vô Sương gật đầu. “Y thuật của Tả hộ pháp hơn người, ta cầu còn không được” “Đại thiếu gia”.
82 “Ngươi muốn đi xem Ngâm Lạc Tuyết ư?”. Tần Thiếu Vũ nghe vậy bất ngờ. “Không được sao?”. Thẩm Thiên Lăng hơi thấp thỏm. “Đương nhiên được”. Tần Thiếu Vũ rất nghe lời hắn.
83 Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng về quán trọ, sau khi vào cửa thì trực tiếp đặt lên giường, đè ra hôn lưỡi một phen! “Còn có nhân tính hay không?”. Thẩm tiểu thụ yếu ớt kháng nghị.
84 “Cung chủ định để bọn họ gặp Thẩm công tử sao?”. Triệu Ngũ nghe vậy hơi khó hiểu. “Ta sẽ tìm người giả trang Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Xem bọn hắn đến tột cùng muốn làm gì” “Nhưng chúng ta đối với cổ độc dốt đặc cán mai, dù đối phương giở trò cũng chưa chắc nhìn ra mánh khoé”.
85 “Hắn giả bộ mà ngươi cũng tin ư?”. Thẩm Thiên Phong giận dữ nói. Thẩm Thiên Lăng nhìn thoáng qua Tần Thiếu Vũ. Tần cung chủ cười yếu ớt. “Ta không sao, điều dưỡng nội tức một chút là được” Thẩm tiểu thụ lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn đại ca của hắn – cần phải điều dưỡng nội tức nữa đó biết không! Thẩm Thiên Phong cảm giác thật tuyệt vọng.
86 Bởi vì Diệp cốc chủ thật sự rất ngạo kiều nên Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác ngoài tạm thời bỏ qua đại ca mà đổi sang chủ đề quần chúng nhân dân rất thích nghe.
87 Lại qua nửa canh giờ, cánh cửa đóng chặt rốt cuộc mở ra, sắc mặt Ngâm Vô Sương tái nhợt, rõ ràng là hao hết tâm sức. “Sao rồi?”. Tiêu Triển tiến lên đón hỏi.
88 “Là Thẩm công tử và Tần cung chủ!”. Dân chúng xếp hàng ngoài tửu lâu thấy hai người tới thì lập tức kích động! Cảnh này dù trả lại một con vịt quay cũng nhất định phải xem! Đặc biệt hiếm thấy! Trên đường có một hòn đá nhỏ, Thẩm Thiên Lăng không cẩn thận vấp một chút, Tần Thiếu Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, kéo hắn vào trong lòng.
89 “Không ặc”. Tần cung chủ nói rất đương nhiên, tay phải trực tiếp phủ lên mông hắn. Thẩm tiểu thụ giận dữ tát hắn một cái. Thật phiền! “Hay là ta cũng cởi?”.
90 Trên ngọn núi hoang ở ngoại ô, Đạp Tuyết Bạch mang hai người chạy như bay, hơn mười con chim báo tang kêu thê lương đuổi theo, một tấc cũng không rời.
91 “Lúc nào thì thương đội trở về?”. Thẩm Thiên Lăng lại hỏi. Trưởng thôn khổ sở nói. “Cái này không chắc. Nếu đi đường thuận lợi thì hai ba tháng, nếu đi xa thì nửa năm mới về” Thẩm Thiên Lăng sốt ruột hỏi.
92 “Nếu đã tự chạy tới thì nuôi đi”. Tần Thiếu Vũ dùng ngón tay nhéo nhéo tiểu Phượng hoàng. “Nhìn rất ngoan” “Chíp!”. Cục Bông mở mắt, dùng ánh mắt cực kì mong đợi nhìn Thẩm Thiên Lăng, còn xoè ra đôi cánh ngắn ngủn! “Trước đây ta chưa nuôi chim bao giờ”.
93 “Nó nhỏ xíu như vậy thì uống được bao nhiêu máu đâu”. Tần Thiếu Vũ bị vẻ mặt của hắn chọc cười. “Chíp!”. Tiểu phượng hoàng cũng mở to đôi mắt hạt đậu, nhìn cực kì vô tội! Thẩm Thiên Lăng nhét Cục Bông vào trong ổ.
94 Bất chợt nghe được từ miệng đại thẩm mấy chữ “cưới vợ bé” cực kì hưởng lạc này, Thẩm Thiên Lăng và tiểu phượng hoàng đều sợ ngây người! “Quyết định vậy đi!”.
95 Sau khi bay qua một khe núi hẹp dài, phượng hoàng đáp xuống một bãi cỏ, nhẹ nhàng thả Thẩm Thiên Lăng xuống đất. Thẩm tiểu thụ ngồi giữa một biển hoa bảy màu, sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh băng, ánh mắt cũng dại ra, nhìn như một giây tiếp theo sẽ hôn mê.
96 Dưới tác dụng của Tử Phượng Huyết, thân thể Tần Thiếu Vũ khôi phục rất nhanh, đã có thể xuống đất đi lại. Có điều vết thương ở đầu vai tuy đã khỏi nhưng vẫn lưu lại vết sẹo đáng sợ, nhìn thấy mà giật mình.
97 “Lăng nhi sao vậy?”. Sau khi nghe được tiếng động, chân nhân bối rối hỏi Tần Thiếu Vũ. Tần cung chủ dùng khẩu hình tạo thành chữ - ghen, sau đó nhanh trí lảng sang chuyện khác.
98 Nhưng dù không nỡ, chuyện nào đến sẽ đến. Vào hoàng hôn trước ngày rời đi, Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ sóng vai ngồi trên nóc nhà, hóng gió xem mặt trời lặn.
99 “Diệp Cẩn sao lại bị thương?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Lời Hoa Đường rất giật gân. “Hôm đó lúc chim báo tang kéo tới, Diệp cốc chủ bảo vệ Thẩm đại thiếu gia nên bị mổ một cái” Thẩm Thiên Lăng: … Không phải là kẻ thù sao, vì sao nghe như phim tình cảm vậy? “Về trước rồi nói”.
100 Không giống như sơn thôn yên tĩnh với tiếng ve và ếch kêu, Lâm Thuỷ trấn rõ ràng mang hơi thở của chốn phàm trần. Buổi tối, Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường nghe ám vệ nhỏ giọng nói chuyện trên nóc nhà, thấy những ngày trước còn ảo mộng hơn cả một giấc mơ.