41 Vì quanh năm tập võ mà tay Tần Thiếu Vũ có một lớp chai mỏng, đặt lên bụng hơi ngứa ngứa, còn có chút thoải mái! Vì vậy Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, ngủ say sưa.
42 Mà đêm nay, bên trong thành Quỳnh Hoa xảy ra chuyện lớn. Tiên sinh dạy học ở thành Đông và tiểu nhị tửu lâu ở thành Tây bị đạo tặc hái hoa, hai người hôm nay nằm trên giường không dậy nổi, người xung quanh vào xem thì lúc trở về đều nói tình trạng thật thê thảm.
43 Nhớ tới những nam tử bị hái hoa tặc hái qua, Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, tiện tay xé một cái đùi gà đầy mỡ đưa tới miệng Tần Thiếu Vũ – gặm nhanh lên! Tần cung chủ dịu dàng cười.
44 Sau khi mọi người nhận lệnh đi xuống thì Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng theo Hoa Đường tới khách phòng ở sảnh trước. Bên trong có một nam tử áo tím đang ngồi, mặt mũi anh tuấn, nhìn qua có chút khí phách bất phàm.
45 Chỗ ở của Lý Đại công tử nằm ở trung tâm Lý phủ, xung quanh bảo vệ nghiêm ngặt. Mà Lý viên ngoại khi nghe nói hai người tới thăm Lý Bạch Cẩm thì tuy có chút lo lắng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, chỉ khó tránh khỏi dặn dò đủ thứ, muốn bọn họ đừng nhắc tới chuyện hái hoa tặc, cũng đừng đề câp tới chuyện Lý Bạch Hạo đã mất tích, tránh cho bệnh tình của hắn lại thêm trầm trọng.
46 Ngày hôm sau đến gần trưa Thẩm Thiên Lăng mới dậy, say rượu vừa đau đầu vừa khát, toàn thân choáng váng không có một chút tinh thần nào. “Công tử tỉnh rồi?”.
47 So với Lý Bạch Cẩm ốm yếu, Lý Bạch Hạo nhìn qua khoẻ mạnh hơn nhiều, tuy hôn mê nhưng sắc mặt cũng không đến mức quá tái nhợt. “Trên người còn chỗ nào có thương tích không?”.
48 “Hồ ly tinh?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày. “Đúng vậy”. Ám vệ vẻ mặt cực kì khổ sở. “Cung chủ đi xem thì biết” Những người còn lại trong viện thấy cung chủ nhà mình tới thì lập tức chạy như bay, giống như gặp quỷ! Chúng ta cái gì cũng không nghe thấy! Để quyến rũ cung chủ trở về, phu nhân quả thật không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào, thật khiến người ta chịu không nổi.
49 “Diễn?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình. “Một kẻ không tồn tại bị người nhìn thấy, ngoại trừ là diễn kịch, còn có thể là cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
50 Xế trưa người hầu đưa thức ăn tới, Thẩm Thiên Lăng ngồi trên bàn lười biếng ngáp. “Phu nhân sao không ăn cơm?”. Ám vệ ở cửa hỏi. “Nếu không hợp khẩu vị, thuộc hạ lập tức kêu làm lại món khác” “Không cần”.
51 Ngọn núi cao nhất ở ngoại ô phía Tây thành Quỳnh Hoa tên là Vọng Nguyệt sơn, địa hình dù không tính là hiểm trở nhưng lại rất ít người đến. Thứ nhất vì trong núi nở đầy hoa độc, hơi không cẩn thận thì sẽ đụng vào.
52 “Giờ gì rồi?”. Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng mở mắt. “Còn sớm”. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho hắn. “Nghe lời, ngủ thêm chút đi” Thẩm Thiên Lăng cau mày.
53 “Ấy, Tả hộ pháp đâu rồi?”. Đợi Thẩm Thiên Lăng bưng nước trà ra thì trong phòng chỉ còn một mình Tần Thiếu Vũ. “Về rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lý gia còn vài chuyện, đợi xử lý xong chúng ta có thể tiếp tục lên đường đi Nam Hải” “Bây giờ sao rồi?”.
54 “Ngươi xem, ta đã chủ động khai ra rồi”. Tần Thiếu Vũ lật người hắn lại. “Cười cái đi” Thẩm Thiên Lăng nhìn sang chỗ khác, vẫn không mở miệng. Tần Thiếu Vũ cụng trán hắn.
55 Toàn bộ vách tường ở địa đạo là cố định, trên mặt đất rất khó lưu lại dấu chân. Một ngày trôi qua, Thẩm Thiên Lăng vẫn không có tin tức. Diệp Cẩn cau mày nói.
56 Tối nay, Thẩm Thiên Lăng vẫn ở trong phòng đọc sách, bên tay bày một đĩa hạt dưa một chén trà, nhìn như đã thích ứng với cuộc sống. “Còn chưa ngủ sao?”.
57 Sau khi Thẩm Thiên Lăng bị mất tích, trong thành không ngừng có quan binh tuần tra. Vì vậy sáng hôm sau khi một nhóm quan binh gõ cửa tiệm thuốc nói muốn kiểm tra theo thông lệ thì TC vẫn không thấy có bất cứ khác thường gì.
58 Xe ngựa lộc cộc nhẹ nhàng chạy về thành. Dược tính của mê dược chưa hết hẳn, Thẩm Thiên Lăng tựa vào lòng Tần Thiếu Vũ ngủ rất say sưa. Đợi lần thứ hai tỉnh dậy thì đã trưa hôm sau, ánh mặt trời sáng bừng chiếu vào cửa sổ, rất ấm áp.
59 “Cả ngày hôm nay ta vẫn chưa ăn gì”. Thẩm Thiên Lăng cường điệu. “Ừ”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng tương đậu nành. “Ít nhiều gì cũng cho cái đùi gà đi chứ”.
60 “Được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Chúng ta vào thành trước” “Không biết ta có thể cùng hai vị ngồi chung xe ngựa được không?”. Ngâm Vô Sương đột nhiên nói.