1
Tường nhà màu hồng, trần nhà màu cam. Hương thơm của nước hoa bách hợp kết hợp với mùi hương hoa hồng, trang hoàng theo phong cách châu Âu cổ đại.
Mặc một bộ tây Âu màu đen, nhóm người một đối một đứng đối diện và đang nói gì đó với khách hàng, Nhất Hạ thăm dò đi vào nhìn lướt qua, xong rồi xoay người định đi, thì bị người khác duỗi cánh tay ra cản lại.
2
Sau đó Thẩm Võ cơ hồ chết vì cười.
Vừa làm việc vừa cười, tan tầm rồi cũng vẫn cười, ngay cả về đến nhà cũng gọi Nhất Hạ 1 cuộc điện thoại để cười nhạo.
3
Kỷ Hạo và Liền Tử đều nhìn hắn.
Nhất Hạ có chút luống cuống, nhất thời vô thố, tìm lý do, nói lắp: “Bởi vì…… Bởi vì anh muốn đi ra ngoài mua chút đồ.
4
Nhất Hạ nhìn nam nhân cười cười xin lỗi, đứng dậy tiếp tục gọi điện cho Cố Gia.
Di động Cố Gia vẫn tắt máy như cũ.
Nhất Hạ một trận buồn bực, quay đầu, thấy phục vụ vì mình mà mang lên một bộ đồ dùng, đành bước nhanh lại đấy.
5
Đêm, ngọn đèn dầu mờ nhạt.
Một thân anh tuấn thiếu niên cong người ngồi ngoài cửa siêu thị mini đối diện với song sắt ven đường, trầm ngâm, ngậm thuốc lá, thường thường hướng khắp nơi nhìn xung quanh.
6
Kỷ Hạo ngồi ở trên sô pha xem TV nghe thấy động tĩnh ở phòng bếp không hề nghĩ ngợi liền thay Nhất Hạ tiếp.
Cầm di động vừa nhấn một cái, Kỷ Hạo còn chưa có mở miệng, đầu kia điện thoại liền hùng hổ rống: “Là xử nam sao?”
“……”
Kỷ Hạo hết chỗ nói rồi.
7
Nhất Hạ không nghĩ tới Kỷ Hạo sẽ trực tiếp chen vào, rất ngoài ý muốn lùi một bước.
“Em…… Làm gì?”
“Tắm rửa a. ”
Kỷ Hạo đem áo thun cởi ra, thân thể trẻ tuổi cường tráng dần lộ ra, nước từ cần cở chảy xuống lấp lánh, Nhất Hạ nhìn, có cảm giác rất áp bách, không khỏi lại lui một bước.
8
“Nhất Hạ. ”
“Cái gì?”
Nhất Hạ buông tay.
Anh xoay người, chỉ nghe liền tử lại gõ cửa gõ cửa, nói: “Điện thoại đường dài. ”
Đường dài?
Nhất Hạ giật mình.
9
Nhất Hạ cho rằng Kỷ Hạo chuẩn bị bạo phát rồi.
Ngay cả Liền Tử cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nghe chửi.
Nhưng khiến cho mọi người ngoài ý muốn, chính là Kỷ Hạo ngay cả động tác dựng ngón giữa như cũng chưa làm.
10
Nhất Hạ chạy vội tới phòng của mình, trợn tròn mắt.
Hai cái gối đầu, một cái ném ở cuối giường, một cái nằm trên mặt đất.
Một phòng một giường vô cùng hỗn độn.
11
“Anh, anh quen hắn sao?”
Tiểu Kỷ Hạo đuổi kịp, hỏi.
Nhất Hạ không có trả lời, tiếp tục đi tới phía trước, Kỷ Hạo đuổi theo, lại hỏi: “Hắn ta vừa rồi là hẹn hò anh phải không?”
Nhất Hạ mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm nhìn phía trước mà bước tiếp.
12
“Nhất Hạ. ”
Áo sơmi màu đen, quần tây màu đen, một vẻ bề ngoài rất có phẩm vị, nam nhân trẻ tuổi cử chỉ thong dong tuổi trẻ đối Nhất Hạ lộ ra nụ cười vui sướng sau thời gian dài li biệt.
13
Hạ ra đến bên ngoài, Cố Gia lưng dựa trụ đèn, chờ cậu.
Cố Gia thấy Nhất Hạ tới, xoay người đi, Nhất Hạ chậm rãi đuổi kịp, cho đến khi tới chỗ đỗ xe, Cố Gia đem chìa khóa lôi ra.
14
Nhất Hạ lập tức liền thân thủ đoạt lấy di động.
Nhưng là động tác Cố Gia so với anh nhanh hơn.
Thoát một cái, Cố Gia đem điện thoại nhét trở lại túi quần, Nhất Hạ giật giật mắt, đẩy cậu một phen, Cố Gia lảo đảo một cái lùi lại, thấy Nhất Hạ bước tới sờ sờ túi quần mình, cậu lấy tay ôm lấy túi quần, một bước đi tới phía trước, Nhất Hạ một chút lại bị ép tới đụng vào tủ bát.
15
Đợi Nhất Hạ phản ứng lại được, Cố Gia đã tránh ra.
Bởi vì, di động Cố Gia đột nhiên vang.
Cố Gia tránh ra hai bước tiếp điện thoại, Nhất Hạ muốn tiến lên đoạt di động, thấy cậu nghe xong sắc mặt thay đổi dần, đoạt không được, không đoạt cũng không được.
16
Trời đột nhiên đổ cơn mưa phùn.
Mưa từng chút từng chút tạt ướt cửa kính xe buýt, Nhất Hạ nhìn, không khỏi thở dài, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời.
17
Nhất Hạ cũng không có đến điểm hẹn.
Mà là trực tiếp ra khách sạn, bắt tắc xi.
Một đường lẳng lặng, y nhìn ra ngoài cửa sổ, xe phóng nhanh khiến cho quang cảnh như mang màu ngũ sắc, trong lòng như thể đã bình tĩnh, rồi lại như quá mức bình tĩnh, hết thảy, đều là khó có thể miêu tả.
18
sSng sớm ngày hôm sau, Nhất Hạ đã bị đánh thức.
Nhất Hạ hơi hơi ngẩng cổ quay đầu lại, tiểu Kỷ Hạo một thân đầu tóc mềm xù xù, vùi đầu vào lưng y, ngọt ngào ngủ say.
19
Nhất Hạ bị một trận kinh hãi, tay quờ lung tung, nhanh chóng ôm lấy cổ người vừa bế mình lên.
Y tập trung nhìn vào, thấy là Cố Gia, tức giận đến không yên thân.
20
Kim đồng hồ chỉ 10h, chuông cửa nhà Nhất Hạ bị ấn vang, đợi lâu không thấy phản ứng, Cố Gia còn định ấn thêm, cửa đột nhiên bị mở ra.
Cố Gia không thèm để ý liếc mắt một cái, bị Liền Tử dọa ngẩn ra.