41
Về đến nhà, Kỷ Hạo cũng không có đối Nhất Hạ làm gì đó.
Nhất Hạ lòng tràn đầy cảnh giác, ăn cơm, tắm rửa, cho đến khi ngồi ở đại sảnh, tiểu Kỷ Hạo cũng chưa đụng vào y.
42
Nhất Hạ lúc đến nơi, ảnh chụp đã phiêu diêu biến mất trong bóng đêm.
Y ngửi thấy được mùi thuốc lá, trừng mắt về phía Kỷ Hạo.
“Em lại hút thuốc?”
“Hai điếu, có hai điếu thôi.
43
Thi Viêm nhìn tấm ảnh chụp, mày nhăn chặt lại.
Y ngồi trên ghế giám đốc, ngón trỏ đặt giữa trán, nhìn chằm chằm ảnh chụp, nhìn thật lâu.
Người nhặt được cũng không xác định được Kỷ Hạo lúc ấy có phải tìm tấm ảnh chụp này hay không.
44
Cổ Nhạc cũng không có trả lời.
Môi mím chặt, quai hàm cứ nhai, ngước mắt, nhìn Thi Viêm.
Thi Viêm nhìn thẳng hắn, đang đợi đáp án của hắn.
45
Ba ngày sau hôm nọ, Nhất Hạ không chờ được Cổ Nhạc.
Trong lòng nghi hoặc, vệt đỏ trên mặt Nhất Hạ dần dần tiêu tán, chuyện cùng Cổ Nhạc hôm nọ y lựa chọn để nó phai nhạt đi.
46
Ngày hôm sau, Nhất Hạ đi làm, thấy Thẩm Võ ngày thường sinh động hôm nay lại trầm mặc.
Thẩm Võ nhíu mày, luôn lầm vào trầm tư, không biết suy nghĩ cái gì.
47
Nhất Hạ đột nhiên sờ được đồ liền cầm lấy đập đầu Cố Gia.
Cố Gia “Ai!” một tiếng, Nhất Hạ nhìn trong tay là điều khiển từ xa, không chết được, tâm liền thấy thoải mái, dùng sức nhắm đầu Cố Gia đập tới tấp.
48
“Ra ngoài. ”
Giọng nói Cố Gia từ qua cửa kính truyền đến sau lưng Nhất Hạ.
Thanh âm kia nghe thực lãnh.
Nhất Hạ trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, mu bàn tay chống chống lên đôi môi, nhắm mắt nhíu mày cuộn tròn lại, không nghĩ, lại bị tiếng đập cửa làm cho sợ tới mức run lên.
49
Thi Viêm ăn mặc luôn rất hợp thời.
Kiểu dáng lưu loát, được đặc biệt cắt may, một thân đĩnh bạt, nhìn qua phong độ nhẹ nhàng.
“…… Như thế nào……”
Nhất Hạ định nói thật trùng hợp, nhưng là nhìn đến nữ nhân đứng phía sau Thi Viêm cách không xa, lời nói đến bên miệng, lại không hỏi.
50
Nhất Hạ trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Thi Viêm đã sớm biết, Nhất Hạ sẽ có phản ứng như vậy, cho nên cậu không có yêu cầu Nhất Hạ hồi đáp, chỉ là đạm cười.
51
Đêm, đồng hồ gõ hạ 12 giờ, mùi rượu thuốc gay mũi tỏa khắp nhà, khuỷu tay Nhất Hạ bị sờ lên, y liền hút một ngụm khí lạnh.
“Đau như vậy, muốn đi khám bác sĩ hay không ……”
Nhất Hạ nghe vậy ngước mắt trừng Kỷ Hạo.
52
Nhất Hạ sáng sớm bị đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn phim X quang thật lâu, cuối cùng, mày buông lỏng, nói: “Không có việc gì, không có việc gì.
53
Giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Võ tới thăm Nhất Hạ, thấy Nhất Hạ vẻ mặt rầu rĩ không vui, lo lắng hỏi: “Bác sĩ nói tay ngươi không còn khả năng cứu chữa sao?”
Đang ngồi uống trà Nhất Hạ vi lăng.
54
Nhất Hạ tìm không thấy Kỷ Hạo, hoang mang lo sợ.
Y muốn đi báo nguy, nhưng là không biết vì cái gì, lại cảm thấy Kỷ Hạo sẽ không có việc gì.
Nhất Hạ lại đợi rất nhiều ngày nữa.
55
Sau đó Nhất Hạ mời Thi Viêm ăn cơm.
Ăn xong rồi Nhất Hạ cự tuyệt Thi Viêm tiến thêm một bước mời về nhà, Thi Viêm thấy y tâm sự nặng nề cũng không có giữ y lại.
56
Nhất Hạ đi đến nơi, gió to cùng mưa lớn, dữ dội đến độ làm cho người ta không mở được mắt ra.
Y đi vào bên trong, hai nữ khán hộ trong đó có một người thấy y bị xối thật sự chật vật, đưa cho y không ít khăn giấy, hỏi: “Anh tới tìm ai?”
“Tìm một người trẻ tuổi.
57
Lại qua một ngày, trời đã không còn mưa.
Bên ngoài mặt cỏ xanh biếc được cọ rửa qua lấp lánh sương, Nhất Hạ nhìn rất thích, định ra ngoài đi dạo, quay đầu lại nhìn Cổ Nhạc đang xem TV, định mời cậu, lại do dự.
58
Một giấc này, ngủ đến trời tối.
Thời gian ăn cơm đều chưa từng có người tới quấy rầy, thẳng đến không trung “Oanh” một tiếng sấm, lúc này mới đem Nhất Hạ bừng tỉnh.
59
Nhất Hạ khi đi vào không có lấy quần áo, cho nên khi ra ngoài, chỉ mặc một cái áo tắm dài đơn giản.
Y chống đỡ tường thong thả đi ra, Cổ Nhạc đột nhiên có động tĩnh làm động tác y dừng lại.
60
Ngày hôm sau, Nhất Hạ cùng Thẩm Võ quay trở lại công ty đi làm.
Nhất Hạ người còn có điểm hỗn độn, mới vừa ngồi xuống muốn sửa sang lại băng vải quấn trên cổ, liền nghe được tiếng chanh chua.