41 Tiểu Đao giống như đang cẩn thận suy nghĩ cái gì đó, Tiết Bắc Phàm liền hỏi nàng – “Có chủ ý gì không?”Tiểu Đao thần thần bí bí – “Ân. . . . . . nương ta trước kia từng dạy ta một tuyệt kỹ chạy trốn, nói là lúc bị người ta truy đến nỗi thật sự không còn đường để trốn, thì trốn vào đại lao một thời gian.
42 Diêu Đóa vừa nói xong, Tiểu Đao chợt nghe trong viện truyền đến thanh âm của Hiểu Nguyệt – “Người nào!”Sau đó chính là tiếng binh khí va chạm —— bắt đầu đến rồi.
43 Tiểu Đao đuổi theo đánh Tiết Bắc Phàm, sau đó lại bất động, tìm một trà lâu ngồi xuống vừa uống trà vừa giận dỗi. Vừa ngồi xuống, Tiết Bắc Phàm da mặt dày cũng chạy đến, vừa ngồi xuống bên cạnh, đã bị Tiểu Đao bắt lấy cánh tay nhéo mạnh một cái.
44 Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm bỏ rơi đám người theo dõi liền trở lại chỗ hẹn bí mật, đây là nơi ở của một người dân mà Trọng Hoa đã thuê để ở lại. Vùng biên thùy Tây Vực, luôn luôn có vài người lai lịch phức tạp, cần nơi ở ẩn, bởi vậy thường xuyên có chỗ trống cho thuê.
45 Tiểu Đao và đám người kết giao chạy tới Quỷ thành. Nơi gọi là Quỷ thành kỳ thật chính là vài thành trấn trong Tây Vực, chính là ở xung quanh xây một bức tường thật dài vây lại.
46 Bên dưới không phải ai khác, chính là kẻ lần trước ở Tiên Vân sơn bị bọn Tiểu Đao nhanh chân đến trước trộm đi Long Cốt — Ngụy Tân Kiệt. Hắn cưỡi ngựa, phía sau dẫn theo một đội tùy tùng, vội vàng đi qua, hình như là có việc gấp gì đó cần làm.
47 “Ò ó o. “Gà gáy sáng. Tiểu Đao tối hôm qua nằm miên man suy nghĩ lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, vất vả lắm mới buồn ngủ một chút, còn bắt bản thân phải cố gắng thanh tỉnh.
48 Thời điểm Nhan Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm trở lại khách điếm, bọn người Hách Kim Phong đã chuẩn bị xuất phát đi luận võ. Tiểu Đao đem theo tin tức thám thính được từ hoàng cung Quỷ thành nói ọi người, quyết định dựa theo kế hoạch ban đầu tiến hành.
49 Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, mọi người được sắp xếp nghỉ ngơi trong những căn phòng khác nhau. Vừa mới bước vào cửa chuẩn bị bàn bạc một chút về hành động tối nay, Tiểu Đao liền nhìn thấy một bóng đen nhào tới mình, đột nhiên cả kinh, Hách Kim Phong muốn ôm nàng đang trốn phía sau cây cột, “Tiểu muội!”Tiểu Đao nhức đầu.
50 Ngày thứ hai cuộc thi tuyển Quỷ Vương vẫn tiến hành như cũ, nương của Hữu Hữu một thân trang phục lộng lẫy đeo khăn che mặt đi tới, Đại Quốc sư liếc mắt một cái liền cảm thấy có gì đó không thích hợp.
51 Nói ra, nếu chỉ đơn giản là luận võ, Vương Bích Ba sắp thua, điều này người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, võ công của hắn kiểu gì cũng thua Tiết Bắc Phàm.
52 “Hầy. . . . . . ”Trong khoang thuyền, bên trên bàn gỗ treo một cái lồng chim bằng sắt, bên trong có một con bồ câu trắng muốt cực kì xinh đẹp, mỏ đỏ mắt đen to tròn, đang nhìn một người trước mắt cũng đồng dạng hé ra môi hồng mắt to.
53 Đi thuyền trên sông lâu ngày, con người tự nhiên sẽ có cảm giác xung quanh như đang lênh đênh, Tiểu Đao cảm thấy dạ dày mấy ngày nay như là sông cuốn biển gầm, ăn không vô ngủ không được, toàn thân khó chịu.
54 Nại Hà môn ở huyện Thiên Thủy, gần trấn có một mảnh đất trũng, một đầm lầy kéo dài dằng dặc đầy nước và bèo, còn có một gò đất đầy cỏ lau, đem khu vực này ngăn cách ra.
55 Đến buổi chiều, Hiểu Nguyệt vẫn vô thanh vô thức ở trong sân giặt y phục, mọi người cũng không quấy rầy nàng, biết nàng trong lòng còn đang suy nghĩ. Tiểu Đao chuẩn bị đi Nại Hà môn, bái phỏng vị biểu di này một chút, chợt nghĩ có nên dẫn theo đi cùng Vương Bích Ba hay không, thuận đường thăm hỏi biểu cô một.
56 Trong Nại Hà môn chỉ có căn phòng bị khóa là có chút đáng nghi, Nhan Như Ngọc không cần tốn nhiều sức liền mở ra cánh cửa bị khóa kia, phát hiện bên trong là một tàng bảo các*, bọn Tiểu Đao đi vào lật tìm khắp nới, thuận lợi tìm được khối Long Cốt thứ tư.
57 Nói đến thì cũng thật kỳ lạ, lúc chỉ có mình Nhan Như Ngọc cùng Tiểu Đao ở cùng một chỗ, nàng cũng khen qua Tiết Bắc Phàm vài câu, nhưng đến khi cùng mọi người ở chung một chỗ, nàng sẽ không cho Tiết Bắc Phàm thấy vẻ mặt hoà nhã, mà ngược lại soi mói mọi chuyện.
58 Ngụy Tân Kiệt lấy bức họa năm đó ra, muốn cùng Hiểu Nguyệt nhận thức. Nhưng mà Hiểu Nguyệt lại lắc đầu nói không phải, nhất định là lầm rồi, Ngụy Tân Kiệt nhìn Thẩm Tinh Hải.
59 Sau khi Phong Vô Ưu ngồi xuống, cũng không nhiều lời, nhưng tất cả đều có thể nhìn thấy Tiết phu nhân đối với nàng vô cùng tôn kính. . . . . . Nói dễ nghe là tôn kính, nói trắng ra thì, sợ hãi thì đúng hơn.
60 Thông thường mà nói, không thể đắc tội với nữ nhân, lại càng không thể đắc tội nữ nhân tâm địa ác độc. Nhan Tiểu Đao đắc tội Phong Vô Ưu, tất nhiên đã dự đoán được nàng sẽ trả thù mình, bởi vậy sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi lúc mọi nơi đều có thể bị ám toán.