21 Editor: Trà Đá.
Anh coi thời gian thi lại của Mục Tiểu Tuệ rồi mới quay về trường học, rồi gọi mấy cuộc điện thoại cho cô cũng không ai bắt máy. Những cánh hoa mai vừa mới rụng, sau cơn mưa thì bị bùn đất vấy lên những cánh hoa tàn, mà những đóa hoa đào hồng nhạt thì đang đua nhau nở, từng đóa từng đóa xinh đẹp giắt đầu cành.
22 Editor: Trà Đá.
Cô quyết định đến chết cũng không nhận, cứng cổ nói: “Thầy vừa mới nói gì vậy? Em nghe không rõ. ”
Tô Dịch chỉ cười không nói.
Sau khi Mục Tiểu Tuệ đi vào phòng rồi nhưng hai mắt vẫn chưa được nhàn rỗi, nhìn trái nhìn phải rồi chỉ vào một gian phòng lớn nói: “Tối nay thầy ngủ đây, em ngủ sát vách.
23 Cô cũng không ngốc, thu hết mọi chuyện vào trong tầm mắt.
Một người là em gái thầm mến anh trai, một người vừa là ba vừa là bạn của anh, còn một người là mẹ không hiểu cảm xúc của con trai, em gái là thư ký của anh, ba anh là cấp trên của anh, nhìn dáng dấp của mẹ Tô đoán chừng cũng là tiểu thư quyền quý, một tổ hợp gia đình rất kỳ quái.
24 Editor: Trà Đá.
Mục Tiểu Tuệ nhanh chóng buông môi anh ra, cúi đầu không dám nhìn anh, đợi biểu hiện của anh. Đợi một lúc vẫn không có động tĩnh gì, cô len lén nâng mí mắt lên, sợ hãi nhìn anh, cô bị ngọn lửa trong ánh mắt anh thiêu đốt, cô rùng mình, nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, xoay người muốn chạy trốn.
25 Editor: Trà Đá.
Sau lần đi chơi xuân đó, hầu như cô đều trốn tránh Tô Dịch, cố gắng duy trì khoảng cách, một là sợ bị trả thù, hai là bị cái nụ hôn ở phòng bi-da quấy rối thần kinh cô không yên.
26 Editor: Trà Đá.
Mục Tiểu Tuệ bắt đầu đảo mắt, rồi sau đó gật đầu mạnh một cái, sau đó lén lút suy đoán, Tô Dịch nói những lời này, chính là muốn kết hôn với cô sao?
“Học kỳ này em chỉ còn lại ba môn, anh an bài chỗ thực tập cho em rồi, em đi xem sao!”
Hai mắt cô sáng rực nhìn anh: “Có phải em được đi làm chung với anh không?” A a, như vậy không phải là tình yêu công sở sao?
Anh trầm ngâm chốc lát rồi mới chậm rãi nói: “Không phải.
27 Editor: Trà Đá.
“Mục Tiểu Tuệ, biết vì sao tôi không đánh cô không?” Mẹ Tô lạnh lùng nhìn cô.
Cô lắc đầu một cái, sau đó nghe thấy giọng nói tàn nhẫn của mẹ Tô: “Nếu như Tiểu Dịch thật sự gặp chuyện bất trắc, đánh cô chỉ khiến trong lòng cô bớt áy náy.
28 Editor: Trà Đá.
Cô âm thầm chịu đựng ngồi vào chỗ của mình, nhân tiện an ủi anh: “Yên tâm, đồng hồ đeo tay kia không bị thấm nước, lấy ra là được rồi.
29 Editor: Trà Đá.
Người đàn ông cười rạng rỡ: “Năm ngoái lúc thi tốt nghiệp, cô là giám thị trong phòng tôi thi, tôi còn chưa kịp nói tiếng xin lỗi nữa.
30 “Đúng, anh yêu em say đắm. ”
Cô lưu luyến lồng ngực ấm áp của anh, ôm chặt lấy anh: “Em chưa nói với anh, em cũng yêu anh nhiều lắm. ” Cho nên những uất ức cả ngày hôm nay mà cô phải chịu đựng thì có tính là gì.
31 Editor: Trà Đá.
Trong đầu Mục Tiểu Tuệ đầy vạch đen, nháy mắt nhìn anh không tin. Tô Dịch đút hai tay vào túi quần rồi đi về phía trước, hai tai anh dường như đang đỏ lên dưới ánh đèn.
32 Mục Tiểu Tuệ mở cửa phòng, nhẹ nhàng đi qua hành lang, lặng lẽ thò người ra nhìn về phía phòng khách. Cái ti vi to chiếm nửa mặt tường trong phòng khách đang được mở lên, nhưng không có âm thanh, chỉ lóe lên hình ảnh khiến phòng khách lúc sáng lúc tối.
33 Editor: Trà Đá.
Vừa nghĩ đến đêm hôm qua điên cuồng như thế nào thì cô lập tức đỏ mặt, được người yêu nâng niu thương yêu chiều chuộng, cô phải quý trọng cũng như duy trì đoạn tình cảm này.
34 Editor: Trà Đá.
Tô Dịch sững sờ, lúc anh định trả lời lại thì thấy cô đã sớm nhắm mắt rồi, anh vừa buồn cười vừa đau lòng, buồn cười là lúc anh nghe thấy câu hỏi này, cảm thấy chút xa lạ; đau lòng là vì cô đã đè nén chuyện này, không muốn anh phải bận tâm.
35 Một người phụ nữ mặc trang phục dạ hội màu xanh biển tiến lên trước, trên mặt mang theo nụ cười, toàn thân Mục Tiểu Tuệ cứng đờ, mặc dù cởi bỏ trang phục quân nhân cũng không thể che giấu đi được vẻ nghĩa hiệp của chị ta.
36 Editor: Trà Đá.
Sở Hà yên lặng nhìn cô chăm chú, kiên định nói: “Chân trời góc biển, theo người mình yêu là chuyện bình thường. ”
Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, mặc dù biết không phải ai cũng nhân nhượng người ta như Sở Hà, nhưng cứ coi như là một niềm vui đi.
37 Editor: Trà Đá.
Mục Tiểu Tuệ không chịu nổi sự tấn công của anh, cô muốn trốn thoát khỏi anh nhưng anh lại như gông cùm xiềng xích giữ chặt lấy cô, cô nhất thời cắn môi cố nén tiếng rên khẽ, đôi tay của anh chạy dọc theo đường cong của cô, cô vội vàng xin tha: “Đừng…….
38 Editor: Trà Đá.
Lời nói của Mễ Khả cứ quanh quẩn ở bên tai cô, mà lòng lại đau như dao cắt. Cô biết rõ duyện phận của cô và anh đã không thể tiếp tục được nữa.
39 Editor: Trà Đá.
Mục Tiểu Tuệ cảm giác huyết dịch toàn thân tập trung hết lên mặt, suy nghĩ ngưng lại, cô hy vọng sẽ gặp anh một lần, có lẽ đây là cuộc gặp mặt cuối cùng, rồi lại không hy vọng gặp được anh, lưu luyến chỉ khiến vết sẹo thêm sâu hơn thôi.
40 Editor: Trà Đá.
Vừa về đến nhà, cô đã lập tức gởi bản của sổ hộ khẩu, giấy chứng minh thư, thẻ sinh viên cho Tô Dịch, bằng tốt nghiệp và hành lý của cô đến cùng một lượt, Mục Tiểu Tuệ cẩn thận cầm bằng tốt nghiệp, cô gỡ tấm bìa cứng ở mặt trên ra thì thấy một tờ giấy có dòng chữ uốn lượn, “Sinh nhật vui vẻ”.