41 Editor: Trà Đá.
Lại một thứ bảy nữa cô không về nhà, ở lại trong huyện thành đi xem mắt, đối tượng dĩ nhiên là Ôn Hâm. Phía đông huyện thành tập trung nhiều quán cà phê thích hợp để nói chuyện.
42 Editor: Trà Đá.
Anh thấy ánh mắt dò xét của cô vẫn dính chặt trên người anh, anh đưa tay khoác qua vai cô, giọng nói nặng nề mang theo khẳng định: “Trước kia cảm thấy em cứ nhất định phải phân cao thấp, thành tựu cao thấp cũng chỉ là tiêu chuẩn nhắc nhở em về giá trị cuộc đời.
43 Editor: Trà Đá.
Ánh mắt cô không hề rời khỏi người Tô Dịch, anh cũng nhận ra, nhưng anh chỉ dùng nụ cười chuyên nghiệp mỉm cười với cô, sau đó xoay người đi lên nói rất nhiều, đơn giản chỉ là giới thiệu về bản thân và yêu cầu cơ bản đối với nhân viên.
44 Editor: Trà Đá.
Cát Y liếc mắt Đằng Hạo một cái, không khỏi khinh bỉ nói: “Huyện thành này toàn là nông dân đi ngoài đường, được bao nhiêu người là chủ tịch ngân hàng? Coi như có đút lót thì cũng nên tìm một khởi đầu cao hơn mới phải.
45 Editor: Trà Đá.
“Ngày mai anh rảnh, buổi chiều mấy giờ?”
Cô bẻ ngón tay suy nghĩ một chút: “Hai giờ. " Cô vốn đang do dự, nhưng chuyện này kéo dài thì không được, kéo dài thì thất bại.
46 Editor: Trà Đá.
Ba Mục mẹ Mục thật ra cũng không phản đối bọn họ, chẳng qua là cảm thấy giữ ở bên mình thì yên tâm hơn, lúc này lại thấy quyết tâm của Mục Tiểu Tuệ kiên định không dễ bị lay động, vả lại ván đã đóng thuyền, nên cũng không ngăn cản.
47 Trong đầu Mục Tiểu Tuệ hò hét loạn cả lên, không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ “đứa con”, Tô Dịch cũng vì thế mà ra sức lao động, lăn qua lăn lại chơi đùa cho đến khi cô ứa nước mắt, chịu không nổi nên ôm cánh tay anh cầu xin tha thứ.
48 Editor: Trà Đá.
Cô sững sờ chốc lát, từ kinh ngạc chuyển thành mừng rỡ, sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, cảm thấy cực kỳ thần kỳ, nơi này đang chứa đựng một sinh linh nhỏ bé có cùng dòng máu của hai người.