61
Hàn Tuấn đờ ra một lúc, mặt nhoáng cái xụ xuống, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu. Lâm Lang luống cuống giải thích: "Tôi giỡn thôi, đàn ông bốn mươi còn như cành hoa mà, huống chi anh hào hoa phong độ thế này!"
Người nọ híp mắt nhìn cậu, Lâm Lang nói như đinh đóng cột, mặt nghẹn đến đỏ bừng: "Thiệt mà thiệt mà, anh không già tí tẹo nào hết!"
Hàn Tuấn đứng lên, im lìm ra khỏi cửa, quay đầu nhắc: "Nhanh đi tắm đi, dẫn em ra ngoài ăn cơm.
62 Thời gian thấm thoắt qua mau, chớp mắt đã tới lễ Giáng Sinh. Lâm Lang biết sinh nhật Hàn Tuấn đúng ngay dịp lễ thì giật mình không ngớt, thầm nghĩ người này đến cả ngày sinh cũng khác người.
63
Lâm Lang trợn mắt nhìn người nọ tây trang phẳng phiu đi ra ngoài, trong lòng có cảm giác không ổn. Cao Chí Kiệt híp mắt: "Mau kể nghe coi, Hàn Tuấn nói ảnh biết làm gì cơ?"
"Thì cà chua xào trứng ấy.
64 Sinh nhật Hàn Tuấn đến rất nhanh. Vị lão gia chưa từng lộ mặt của nhà họ Hàn đột nhiên gọi hắn về nhà ăn sinh nhật. Lâm Lang bấy giờ mới nhớ Hàn Tuấn có người nhà, sinh nhật đương nhiên phải cùng gia đình trải qua mới ý nghĩa.
65 Ngày hai mươi sáu tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng. Lâm Lang vùi mình trong chăn đến trưa mới đứng lên. Lúc mặc quần áo, ánh mắt bị một sắc đỏ lộng lẫy thu hút, bấy giờ mới phát hiện trên chăn có một bó hoa hồng.
66 Bên ngoài tuyết rất lớn, bay lả tả cả buổi chiều. Lâm Lang bất chấp tuyết rơi mà bôn ba hai đầu, đến khi về nhà, tay đã cóng đến mức không điều khiển nổi.
67
Người nọ kiềm không được bật cười hai tiếng, ôm cậu càng chặt. Lúc này chuông cửa thình lình vang lên, Lâm Lang như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sắc mặt lúng ta lúng túng, giãy giụa muốn đi ra: "Có người tới kìa, tôi đi mở cửa!"
"Không cho đi!" Hàn Tuấn giam chặt cậu, khó khăn lắm mới chiếm được lợi, đời nào chịu buông tay dễ dàng: "Cao Chí Kiệt đấy, hồi nữa cậu ta tưởng không ai ở nhà thì tự đi thôi.
68 Lâm Lang mơ một giấc mộng kiều diễm và đáng thẹn, trong mơ cậu không thấy rõ bộ dáng đối phương, chỉ biết chính mình rất sung sướng, sướng đến mức cả linh hồn đều run rẩy, ngay tại khắc cuối cùng, sự vui thích thậm chí khiến cậu sợ hãi phải rên rỉ thành tiếng.
69
Hôm sau tỉnh lại mới phát hiện cả người trần truồng. Lâm Lang xấu hổ vùi đầu vào chăn, ngại ngùng cả buổi mới nhận ra người nọ đã rời giường từ lâu.
Cậu thở dài một hơi, trên mặt vẫn nóng hầm hập như cũ.
70 Lâm Lang loáng thoáng đoán được ngọn nguồn, trong lòng càng hãi hùng. Cao Chí Kiệt nghi hoặc nhìn cậu: "Mặc dù tính tình Hàn Tuấn không tốt, nhưng đối xử với anh em vẫn rất tốt, tính cậu lại tốt như vậy, chắc không chọc tới anh ấy đâu nhỉ.
71
Ai dè chưa thấy rõ mặt người tới, Lâm Lang đã bị ôm vào lòng. Mùi thơm quen thuộc tràn ngập khoang mũi, Lâm Lang hơi choáng: "Anh. . . anh sao đã về rồi?"
Hàn Tuấn thoáng buông cậu ra, cười nói: "Bàn xong việc tôi về ngay, bé cưng có nhớ tôi không?"
Lâm Lang thấy hắn cúi đầu muốn hôn thì sợ quýnh lên, lớn giọng gọi: "Cao.
72
Thời gian dần trôi, màn đêm chậm rãi buông xuống, trong phòng tối như mực. Lâm Lang nhẹ giọng gọi: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn. "
Người nọ vẫn ôm cậu, đồng thời ngồi ngay ngắn lại trên sofa: "Tôi ngủ à?"
Lâm Lang gật gật đầu: "Anh ngủ hơn ba tiếng rồi.
73
Khi tia nắng đầu tiên của năm 2006 hắt vào, Lâm Lang vẫn đang ngủ trên giường, che lại đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu rọi, biếng nhác hỏi: "Trời đẹp rồi sao?"
Người nọ đứng giữa ánh nắng, vỗ vỗ cái tay đang kéo chăn: "Trưa trờ trưa trật rồi, tiểu lười biếng còn chưa chịu dậy à.
74
Lâm Lang im bặt. Cậu hơi sợ.
Cậu cảm giác mình thuộc loại người càng được nước càng lấn tới, rất không chín chắn, còn quên béng thân phận của mình.
75 Hai người ôm nhau nằm cả ngày, đó là ngày đầu tiên của năm 2006, tiết trời quang đãng ấm áp. Lúc Lâm Lang sắp ngủ, trong đầu bỗng mơ mơ màng màng nghĩ đến giấc mộng Hàn Tuấn gặp tai nạn xe cộ ngày ấy, sau đó khóc đến tỉnh, cõi lòng nặng trịch, tựa như tại khoảnh khắc nước mắt trượt xuống tóc mai, cậu cũng từng rung động một lần.
76 Tết Âm lịch tổng cộng nghỉ một tháng, Lâm Lang về cơ bản đều ở nhà. Đêm giao thừa, liên hoan mừng xuân mới xem được một nửa đã chịu hết nổi phải chui vào chăn.
77
Nhập học đi chung với Quan Bằng, Quan Bằng xách một cái túi to đùng, mệt đến mức toát mồ hôi đầy đầu. Lâm Lang xách phụ hắn, thở phì phò hỏi: "Cậu mang cái gì mà nặng kinh vậy?"
"Qua Tết trong nhà chất cả đống đồ, mẹ tớ bảo ăn không hết nên lấy mỗi thứ một ít cho tớ mang đi.
78 Cao Chí Kiệt cười đáp: "Còn thế nào nữa, vẫn vậy thôi, vẫn là cái mặt người chết không nóng không lạnh. Nhưng mấy ngày này tính tình không tốt lắm, nghe Quách Đông Dương kể lần trước xung đột với đám người khu Đông, xử lý cũng kha khá thằng đấy.
79
Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thâm sâu khó đoán của người nọ, trên lưng Lâm Lang chợt lạnh, vội vàng quay đầu nhìn Cao Chí Kiệt. Cao Chí Kiệt nhìn bọn họ đầy khó xử: "Thôi cứ để em đưa đi, anh còn bận việc mà?"
Hàn Tuấn ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt rất bình tĩnh, nắm tay Lâm Lang chặt hơn: "Đi thôi.
80 Đến tháng ba, đại học F gần như biến thành biển hoa, ngay cả những tia nắng cũng mang hương thơm hoa cỏ. Lưu Tân và Ngô Du cũng có mặt để bắt tay làm đề cương luận văn.