41 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Tuấn biết Lâm Lang rất đẹp, nhưng ngờ đâu chăm chút xong lại dễ nhìn đến vậy, xinh đẹp bao nhiêu chẳng thể nói rõ, chỉ biết là nom vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ từ trong ra ngoài.
42
"Tôi muốn xuống xe!" Lâm Lang nghẹn ngào quát: "Đồ lưu manh!"
"Không được!" Hàn Tuấn một tay lôi cậu về. Lâm Lang cuống đến đỏ mắt, vỗ một phát lên cánh tay bị thương của hắn.
43 Cao Chí Kiệt áp sát mũi cậu: "Thân hình cậu nhỏ nhắn tuấn tú ngần này, đã vậy còn da mỏng thịt mềm, nhớ chú ý một chút nha. Rủi bữa nào đó Hàn Tuấn nghẹn quá đâm ra nóng nảy, hủy luôn cậu thì sao.
44 Lâm Lang khóc, xụi lơ dựa vào chân tường run rẩy không ngừng. Khoang miệng vẫn chưa hết tê dại, ngập tràn hương vị người nọ, áo khoác bị kéo đứt mấy nút, ngực vô cùng đau đớn.
45 Lâm Lang tưởng mình thoát không khỏi số mệnh bị "tàn phá", liền cuộn người bật khóc. Cậu muốn liều mạng phản kháng, với sức lực của cậu, nếu cố sức chạy thì chưa chắc không có khả năng, nhưng cậu biết Hàn Tuấn nhất định không buông tha cho mình, hắn sẽ phát tán ảnh chụp hại cậu thân bại danh liệt, hoặc sẽ thực sự cưỡng bức rồi nhốt cậu lại.
46 Lúc Lâm Lang tỉnh lần hai, cậu phát hiện mình đã nằm trong bệnh viện, nghiêng qua liền bắt gặp Hàn Tuấn đang gục mặt nằm kế bên, mũi cay xè, một lần nữa khép mắt lại.
47
Giấc này ngủ thẳng đến tám giờ sáng hôm sau, lúc Lâm Lang tỉnh lại, Hàn Tuấn đã biến đi đâu mất. Cậu vừa ngồi dậy đã thấy Hàn Tuấn cầm thứ gì đó đi vào, cười nói với Lâm Lang: "Dậy rồi à?"
Lâm Lang hơi xấu hổ, ngại không muốn nhìn vào mắt hắn.
48
Lâm Lang ngọ ngoạy hồi lâu vẫn không giãy ra, Hàn Tuấn đè lại đầu cậu, "xuỵt" một tiếng: "Tôi không chợp mắt hai ngày nay rồi, mệt muốn chết. "
Lâm Lang thấy sắc mặt hắn thực sự mệt mỏi, đành an phận mà vươn tay tắt đèn, xong lại bị kéo về ngay tắp lự, cả hai sột soạt nửa ngày mới yên tĩnh.
49
Lâm Lang "a" một tiếng bừng tỉnh đại ngộ, đỏ mặt ném găng tay cao su vào chậu. Đang tính mở miệng mắng thì chuông cửa vang lên. Cậu hậm hực chạy đi mở cửa, Cao Chí Kiệt với Quách Đông Dương nhấc chân vào: "Má ơi, nhà gì lạnh dữ vậy nè?"
"Máy sưởi hư rồi.
50 Khi trận tuyết đầu tiên của năm 2005 trút xuống, Lâm Lang vẫn đang trong lớp, giáo viên từ tốn giảng bài trên bục, sinh viên bên dưới lại nhốn nháo hết cả lên.
51 Ở chung lâu ngày, Lâm Lang cũng phần nào đoán được tính cách của Hàn Tuấn. Cậu cúi đầu, dịu ngoan mím chặt môi. Im lặng tất nhiên không ổn, nhưng so ra an toàn hơn nói sai.
52 Kết quả của đút ăn chính là Lâm Lang quyết định từ nay nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt "nữ tắc", thành thật thận trọng từ lời nói đến việc làm. Trước kia cậu xem TV, thấy bảo trên đời có một loại đàn ông tính tình lạnh nhạt, kiên cường hệt ngọn núi lửa đóng băng, loại đàn ông ấy một khi yêu thương ai đó, nội tâm sẽ trở nên cuồng dại một cách đáng sợ, cộng thêm ham muốn độc chiếm gần như biến thái.
53 Xế chiều, theo thường lệ đến phòng hội họa học vẽ tranh, cả Câu lạc bộ Hội họa chỉ có cậu là kém cỏi nhất, mọi người không phác họa thì vẽ màu, của ai cũng trông rất sống động, riêng cậu vẫn dừng ở giai đoạn vẽ truyện tranh, hoạt hình.
54 Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn từ tòa cao ốc xa xa trông như đóa anh túc xòe cánh rực rỡ. Cảnh tuyết chốn thành thị trái ngược hẳn với nông thôn. Tại quê Lâm Lang, trời vừa đổ tuyết, thôn xóm liền chìm vào yên tĩnh, ngoại trừ ngọn cây và cánh chim màu đen thì còn mỗi sắc trắng trải dài.
55
Hàn Tuấn dừng chân, lẳng lặng nhìn bóng lưng cậu, đưa điện thoại di động lên tai, hỏi: "Em khóc sao?"
Trong di động truyền ra âm thanh nghẹn ngào kiềm nén, dù cách tầng gió tuyết dày đặc, hắn vẫn có thể mường tượng ra dáng vẻ kiên cường cố nén nước mắt của người ấy.
56 Sáng hôm sau thức giấc, tuyết vẫn bay lả tả ngoài cửa sổ. Lâm Lang xoay lại thấy Hàn Tuấn đã tỉnh, đang bất động nhìn cậu. Có lẽ do tối qua say rượu, sắc mặt hắn thoạt nhìn hơi mỏi mệt, chỉ mới một đêm mà trên cằm đã lún phún râu.
57 Lúc Lâm Lang đứng lên thì đã đến giờ ăn trưa. Đần độn ngồi trong trường cả buổi chiều, chuông tan học reo lên lại không muốn về nhà. Cậu chạy đến ký túc xá tìm Quan Bằng, cười nói: "Lần trước tớ bảo mời cậu ăn cơm mà.
58
Lúc Lâm Lang về nhà, Hàn Tuấn vẫn chưa về. Toàn thân cậu mệt rã rời, cố vực tinh thần đi tắm rửa, rồi ngã lên giường ngủ luôn.
Cậu ngủ không bao lâu thì Hàn Tuấn về.
59
Cuối cùng Lâm Lang vẫn rút khỏi liên hoan mừng năm mới. Hôm cậu xuất viện, thời tiết khó được ngày đẹp trời, ánh nắng trong lành mà rực rỡ. Quan Bằng đến thăm thấy sắc mặt cậu tái nhợt, cơ hồ gầy đi một vòng, lo lắng hỏi: "Có phải tại bữa đó nằm trong tuyết lạnh quá mới bị vầy không?"
Lâm Lang lắc đầu, thận trọng liếc nhìn Hàn Tuấn phía sau: "Lần trước tớ bị bệnh chưa khỏi, sau bị trúng gió lạnh nên mới phát bệnh.
60
Về nhà, chuyện đầu tiên Lâm Lang làm là phơi chăn, thời tiết đâu mấy khi đẹp như vầy. Hàn Tuấn thấy cậu chạy tới chạy lui, đen mặt nói: "Vết thương vừa lành mà em quên sạch đau đớn rồi hả?"
Lâm Lang hừ một tiếng, vờ như không nghe thấy, lôi hết cả quần áo trong tủ ra phơi.