21 Kỳ thi giữa kỳ cũng đã đến, thi cử ở đại học không quá khó, nhưng hầu hết giáo viên thì lại đặt nặng vấn đề điểm số, cho nên trước khi thi hai ngày, “nhóm kế tục sự nghiệp quốc gia” mới triển khai kế hoạch tác chiến lâm thời, thẳng tiến thư viện tự học.
22 Triệu Thuỷ Quang bây giờ mới phát hiện trường học nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu đã quen một người nào đó thì chuyện đụng mặt nhau chỉ như cơm bữa.
23 Cậu ta nói, “Chẳng lẽ bạn nhìn không ra mình thích bạn sao. ”Triệu Thuỷ Quang thật không biết phải trả lời thế nào, mà Đằng Dương cũng quá ranh mãnh rồi, nếu cậu ta mà không nói rõ ra thì cô có thể tiếp tục nói chuyện với cậu ta, còn có thể trò chuyện vui vẻ nữa, như thế không phải là tốt cho cô sao.
24 Ngày thứ sáu, Đàm Thư Mặc gọi điện thoại nói phải vào trong thành phố để họp, có thể không về kịp chở cô về nhà. Triệu Thuỷ Quang phải tự mình vác túi lớn túi nhỏ đến nhà ga.
25 Hàn Hi Hi đi theo Đàm Thư Mặc ra tính tiền, thấy anh quẹt thẻ xong, ngẩng đầu nhìn mông lung sau đó lại lấy điện thoại ra gọi. Hàn Hi Hi không tiện đi qua, nhưng cũng cố gắng nghe xem anh đang nói cái gì, cuối cùng lúc anh đến gần rồi, cô mới nghe được anh nói, “Qua đường nhớ cẩn thận.
26 Triệu Thuỷ Quang cảm giác mình gần đây rất xui xẻo, ở trường bữa nào cúp học thì y như rằng bữa đó sẽ điểm danh, rồi lúc về nhà vào cuối tuần, điện thoại bị người ta lấy trộm, cuối cùng đi dạo phố cùng Hi Diệu lại gặp người không hề muốn gặp.
27 Ngày mùa hè, tiếng ve sầu râm ran cả một vùng trời, bầu không khí oi bức khiến người ta không thở nổi, Triệu Thuỷ Quang nghiêm chỉnh ngồi trong phòng y tế, đồng hồ treo tường tíc tắc kêu, mồ hôi trên người cô cũng tíc tắc chảy xuống, chốc chốc, trên mũi đã dập dờn mồ hôi.
28 Triệu Thuỷ Quang về nhả ở cả đêm, sáng hôm sau mới quay lại trường học. Sáng sớm, ký túc xá còn rất yên tĩnh, Triệu Thuỷ Quang mở cổng đi vào, dì lao công trong ký túc xá đang giặt quần áo ở sảnh trước, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thuỷ Quang, Triệu Thuỷ Quang lễ phép chào, “Chào dì!” Cũng không nhìn mặt bà ấy đã hấp tấp chạy lên lầu.
29 Mấy tuần sau đó, mặc dù mỗi khi rảnh rỗi, mọi người lại lấy chuyện của Triệu Thuỷ Quang ra tán dóc, nhưng thấy chuyện tình cảm của hai người yên ổn nên cuối cùng cũng không có gì giật gân để bàn luận cả.
30 Triệu Thuỷ Quang thở hồng hộc chạy đến bệnh viện, đẩy cửa bước vào, dì và em họ Thần Thần đều ở đây cả, mẹ Triệu vừa thấy cô liền rơm rớm nước mắt, “Con gái”, hai mắt bà ửng đỏ.
31 Sau 12 giờ trưa, nắng chiếu gay gắt, Đàm Thư Mặc đẩy cửa phòng bệnh đi vào. Lúc ấy, điều dưỡng viên chăm sóc bà ngoại đã đi ăn cơm, Triệu Thuỷ Quang và mẹ Triệu cầm khăn, giúp bà ngoại lau mình.
32 “Mẹ Đàm đi rồi hả?” Buổi tối, Triệu Thuỷ Quang gọi điện thoại cho Đàm Thư Mặc, nói thế nào thì cô cũng chỉ là một cô bé 19 tuổi, gặp gỡ mẹ Đàm giống như học sinh tiểu học được giao bài tập, nơm nớp lo sợ mà làm tốt, xong xuôi hết rồi, lại sợ kết quả không được như suy nghĩ của mình.
33 Tuần kế tiếp, Triệu Thuỷ Quang loay hoay bận tối mắt tối mũi, nào là tìm Trưởng khoa viết đơn đề cử, rồi phải chuẩn bị thi viết. Cô không phải không nghĩ tới bàn bạc chuyện này với Đàm Thư Mặc, cô biết một chuyện quan trọng như vậy nếu Đàm Thư Mặc biết được từ miệng người khác, hậu quả sẽ nghiêm trọng.
34 Triệu Thuỷ Quang ngồi chồm hổm trước cửa phòng làm việc của Đàm Thư Mặc, anh vẫn chưa trở lại, chắc hẳn cuộc phỏng vấn còn chưa chấm dứt, nói ra thì thật buồn cười, cuộc họp của anh và chuyện bận của cô là cùng một chuyện.
35 Thời gian sau đó, có rất nhiều giấy tờ, giấy chứng nhận cần phải làm, Triệu Thuỷ Quang cũng không còn ở trong trường nữa, nhưng vẫn giữ lại giường ở ký túc xá, cô nói: Lúc gần đi muốn về ngủ một đêm.
36 Sau đó ư? Sau đó, Triệu Thuỷ Quang thật sự không qua được môn Thống Kê, xem ra ở cái thời này không lưu hành thanh niên nhiệt huyết rồi. Cô còn chưa kịp tận hưởng ngày nghỉ rồi sau đó thi lại, phải ngừng học, thu dọn hành lý đi Canada, phải qua đó học tăng cường tiếng Anh.
37 Sau lễ Nô-en thì Canada không chỉ lạnh, mà là lạnh hơn, TriệuThủy Quang là người phương Nam, trước giờ quen với khí hậuôn hòa ẩm ướt, gặp thời tiết như vậy lẽ đương nhiên không thểthích nghi được, vì vậy đã đổ bệnh, lúc gọi điện thoại ẹTriệu, nhờ bà chỉ dẫn tìm trong đống thuốc mà bà đã gửi qua, cuối cùng cũng tìm được loại thuốc phù hợp.
38 Chiếc xe lửa đầu tàu hình viên đạn màu trắng sữa hú còi rời bến. “Kính thưa quý khách, đã đến Vô Tích, mong quý vị chuẩn bị hành lý xuống xe. ”Hi Vọng cầm hành lý đứng trong đoàn người xuống xe, vốn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, khi xe dừng lại thì tất cả mọi người đều cùng đứng lên, gương mặt quen thuộc đột nhiên đập vào mắt.
39 Vào ngày nào tháng nào năm nàođó, một người chồng anh tuấn phong độ hào hoa kiệt xuấtđi làm vềnhà,đổi giày, ôm lấyngười vợđang loay hoay trong bếp. Anh hôn vành tai của cô, “Buổi tối chúng ta ăn gìthế?“Tay côđang bận bịu, tai đãđỏửng lên, “Vâng, ăn mì.
40 Ngày đó, anh ăn cơm xong, ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, trên TV đang chiếu chương trình văn nghệ mà vợ anh thích xem, thi thoảng có tiếng hoan hô vang lên, vợ ngồi bên cạnh bật cười khanh khách, anh tò mò buông tạp chí xuống.