21 Phú Quý gặp được tiểu thư nhà mình, vẻ mặt xấu hổ không dám đối mặt với tiểu thư, bước nhanh đi đến bên nàng, cúi đầu xấu hổ nói: “Tiểu thư, là nô tài vô dụng, chỉ tìm được một gian phòng.
22 Người khác muốn gặp lại không gặp được, nay chính mình lại may mắn được mời đến. Mộ Phi Sắt có chút buồn bực, dặn dò hai người hầu vài câu, đi theo tiểu hòa thượng trên mặt đang mang thần sắc quái dị hướng thiện phòng của Giác Viễn đại sư mà đi.
23 Lông mày tuấn mỹ của Vân Nhược Lan nhẹ nhàng nhướng lên, đối với thắc mắc của Mộ Phi Sắt vẫn kiên nhẫn giải thích: “Bế Hồn Thảo được coi như ác mộng của Hồn sư, nó vô sắc vô vị, nếu như Hồn Sư từ Tứ tinh trở xuống ăn phải sẽ làm Hồn Nguyên Lực mất hết.
24 Cho dù Mộ Phi Sắt nói thế nào đều không lay chuyển được ý định của Phú Quý, cuối cùng không còn cách nào khác, Mộ Phi Sắt đành ném Phú Quý cho Vân Nhược Lan giải quyết.
25 Nàng cố gắng, tìm mọi cách, kiên cường chữa trị cho bản thân, nhưng cũng thật không ngờ Giác Viễn đại sư dù sao cũng chỉ là ngoại nhân mới gặp ngày hôm qua thôi mà cũng vô cùng gấp gáp, lo lắng cho thương thế của nàng như vậy.
26 Đến ở Kỳ Bình tự một thời gian, rốt cục Mộ Phi Sắt cũng phải trở về. Sau khi cảm tạ đoạn thời gian này Giác Viễn đại sư vẫn dốc lòng chữa trị cho nàng, Mộ Phi Sắt dẫn theo Hương Liên và Phú Quý xuống núi.
27 Sau khi đến vấn an Đại phu nhân cùng Tam phu nhân, Mộ Phi Sắt vẫn bình an mà trở về tiểu viện của mình. Tin tức Mộ Phi Sắt đến chỗ của Đại phu nhân, lại làm cho Mộ Thiên Hạc lo lắng, chỉ sợ Mộ Phi Sắt lại bị những người đó ức hiếp, cho nên khi nghe tin Mộ Phi Sắt về đã sai người gọi nàng tới.
28 Thời gian bất tri bất giác trôi đi đã đến cuối tháng chín, trên dưới Mộ phủ đều quay quanh chuẩn bị cho Mộ Thanh Vận, từ chuẩn bị quần áo trang sức, cho đến việc lựa chọn kỹ càng tiết mục biểu diễn, một chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ sót.
29 Bách Hoa yến kết thúc, cũng là lúc Mộ phủ trở thành nơi náo nhiệt nhất Ám Vũ hoàng thành. Mỗi ngày, trước đại môn của Mộ phủ đều có người đến chúc mừng, đông như trẩy hội, từ người có địa vị cao cho đến nha hoàn trong phòng bếp, tất cả mọi người đều bận túi bụi, nhất là hai vị Đại phu nhân và Tam phu nhân.
30 Chuyện kết thân của hai đại thế gia Mộ Gia cùng Ninh Gia cũng không công bố ra ngoài, làm Mộ Phi Sắt thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không thích cuộc hôn sự này, nhưng dung mạo của Ninh Lạc làm nàng cũng không quá chán ghét, ai lại không thích ngắm nhìn cái đẹp bao giờ đâu, nhưng chỉ mong là đóa hoa yếu ớt này đừng bị nàng bóp chết trong tay mà thôi!Mấy ngày này nàng cũng không gặp qua Vân Nhược Lan, nàng cũng không muốn thông báo “tin vui” của mình cho sư phụ biết.
31 Sau khi bạch quang tán đi, máu tươi trên tay cũng ngừng chảy, Mộ Phi Sắt cố gắng trấn định thu tay về, nhìn chằm chằm ngón tay đang bị thương không nói câu nào.
32 Lời Thần Hữu thiên sư vừa nói ra, làm ọi người trên đại điện sợ ngây người. Sắc mặt Dạ Thương đột nhiên trở nên bí hiểm, chúng thần phía dưới hai mặt nhìn nhau, nhất thời bốn phía lạnh ngắt như tờ.
33 Đến ban đêm, tin tức khối bảo thạch Tụ Phúc đã được khôi phục nguyên trạng được truyền ra ngoài, bên trong hoàng thành đều là một mảnh vui mừng. “Người Thiên Mệnh” chữa trị cho Khối Tụ Phục lập tức được nổi tiếng, hình tượng Tam tiểu thư Mộ phủ trở nên cao cả chưa từng có.
34 Tuyết rơi ngày càng lớn, bông tuyết long lanh trắng xóa bay lả tả, như đang nhảy múa giữa bầu trời. Ánh mắt Mộ Phi Sắt có chút mơ hồ, trên người đang khoác lên một chiếc áo lông dày, nhưng cái lạnh vẫn làm cho nàng nhịn không được run lên một cái.
35 Sau khi ăn cơm trưa cùng Ninh Lạc, trong đầu Mộ Phi Sắt vẫn còn dáng vẻ tươi cười ôn nhuận kia của hắn. Đồ ăn được Ninh Lạc khen ngợi nên làm cho Phú Quý lúc nào cũng ngơ ngơ cười khúc khích, Hương Liên thấy vậy cũng thầm mắng trong lòng: Phú Quý ca quả nhiên ngốc nghếch a! Biểu tình của hai người vui vẻ cũng làm cho tinh thần của Mộ Phi Sắt cũng tốt lên không ít.
36 Lời nói của Mộ Phi Sắt làm cho Mộ Thiểu Hoa há hốc mồm, Mộ Phi Sắt nói xong không thèm liếc mắt quay đầu nhanh chóng rời khỏi địa phương làm cho nàng chán ghét này.
37 Trời đông phủ đầy tuyết, mọi người đều chỉ muốn ở trong nhà uống chút rượu. Người đi trên đường đều mang dáng vẻ vội vã, hận mình không thể mọc cách bay để về nhà mình được nhanh hơn.
38 Tiếng chém giết cuối cùng cũng dần dần nhỏ lại, xung quanh liền khôi phục vẻ yên tĩnh đáng sợ. Trải qua chuyện tối hôm nay, Mộ Phi Sắt liền xác định lòng tham cùng tâm tư hiểm độc quả thật là không chỗ nào là không có.
39 Tối hôm nay bọn họ bắt được một tiểu đầu lĩnh của Thiên Địa hội, nhưng đó cũng là chiến tích cuối cùng. Chỗ bọn họ đang đứng chính là cách một trấn nhỏ thuộc thành Đại Chấn của Khang Quốc không xa, nhưng để dễ dàng cho việc di chuyển, mọi người cũng không đi vào trong trấn mà chỉ nghỉ ngơi ở vùng ngoại ô.
40 Bên trong thành không có tiếng huyên náo lớn, cũng không có một tia sinh khí. Mộ Phi Sắt nhìn qua một lượt, chỉ thấy những căn nhà ngói cũ nát xen kẽ nhau, còn có vài tiểu hài tử sắc mặt xanh xao.