61 Mười chín tháng giêng, mọi người trong Cực Nhạc thành đều đang yên lành làm tiếp công việc của riêng mình, thì đột nhiên xuất hiện một đám người hắc y nhân đằng đằng sát khí.
62 Tần Huyên trầm tĩnh đứng dậy, nhàn nhạt liếc mắt nhìn bộ dáng đang muốn đi theo ra ngoài của Mộ Phi Sắt, trầm giọng nói: “Nàng ở yên chỗ này đi!” Lều trại của Mộ Phi Sắt và Tần Huyên cách bờ sông xa nhất, điều này cũng chỉ là để bảo vệ tốt hai người đứng đầu này mà thôi.
63 Vân Nhược Lan ôm thân thể nhỏ bé của Mộ Phi Sắt vào trong ngực thật chặt, ngẩn ngơ chìm đắm trong cảm xúc lạ lẫm. Một lúc sau khi lấy lại tinh thần, Vân Nhược Lan liếc nhìn dòng song chảy xiết, đen ngòm, suy nghĩ xem làm cách nào có thể mang Phi Nhi an toàn lên bờ, thì đột nhiên từ trên bầu trời truyền đến một tiếng hạc kêu thanh thúy, kèm theo đó là một tiểu bóng dáng lửa đỏ bay thẳng đến chỗ hai người.
64 Từ khi Mộ Phi Sắt bị thương, bên cạnh nàng luôn có người trông nom, vì vậy nàng không thể vận dụng năng lực chữa trị nàng được, điều này làm cho nội tâm của nàng càng trở nên buồn rầu khó chịu.
65 Khi sức khỏe của Mộ Phi Sắt đã hoàn toàn khôi phục như trước, thì nàng liền nhận được một tin tức vô cùng tốt, đó chính là Tần Huyên sắp phải rời khỏi Thần Khí Chi Địa.
66 Khi Yến Minh chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không thể nghi ngờ là hết sức kinh ngạc. Hắn chỉ thấy chủ tử nhà mình để tay lên trên đầu đầu của Hàn Giao, từ trong tay nàng lại trào ra những tia sáng bạc dày đặc, lấy một tốc độ cực nhanh bao phủ khắp toàn thân Hàn Giao không để thừa nơi nào.
67 Bởi vì nước sông đã trở nên trong suốt hơn trước rất nhiều, cho nên khi nhìn thấy những con sâu giống như những sợi dây dài màu đen lúc nhúc trên mặt sông mới càng làm người ta giật mình.
68 Mộ Phi Sắt không có thét lên, nhưng cũng chưa kịp thét lên, thì thân hình mảnh khảnh của nàng đã bị Vân Nhược Lan ôm trọn vào trong lòng, nháy mắt đã nhảy ra khỏi vách núi.
69 Tựa hồ quanh thân Vân Nhược Lan phủ một tầng khí tức ôn hòa, cho nên Mộ Phi Sắt cảm thấy cả người vô cùng thư thái, làm cho nàng an tâm chìm vào giấc ngủ của mình.
70 Chờ đến khi Mộ Phi Sắt tỉnh lại, thì nàng đã nằm hôn mê trong phòng ba ngày ba đêm. Việc đầu tiên nàng tỉnh lại, đó chính là tìm kiếm bóng dáng của Tiểu hoàng điểu.
71 “Các ngươi có nghe nói không? Mỹ nam tử mới tới ngày hôm qua chính là vị hôn phu của Lĩnh chủ đại nhân đấy! Ha ha. . . quả thật là khuôn mặt còn đẹp hơn so với nữ nhân a.
72 Lúc người của Vô Sát tiến đến bẩm báo, kể cả Ninh Lạc, tất cả mọi người đều đến thư phòng bàn bạc làm cách nào để bảo vệ cho Lĩnh chủ đại nhân được chu toàn.
73 Sự tình phát sinh quá nhanh, không để cho mọi người kịp phục hồi lại tinh thần thì xung quanh trên bóng dáng mảnh mai nhỏ nhắn của Mộ Phi Sắt đã dâng lên hỏa diễm đỏ rực yêu dã.
74 Mộ Phi Sắt bị hành động đột nhiên thân mật này của Ninh Lạc làm cho sửng sốt, sự mệt mỏi sau trận chiến cũng tự nhiên đánh úp lại. Nàng trừng mắt nhìn vị hôn phu đang đem mình ôm vào trong ngực, có chút bối rối nói: “Ta không sao!”Mỹ nam bình thường ốm yếu nhưng hiện nay trên tay lại tăng thêm vài phần khí lực, thân thể Mộ Phi Sắt khẽ giãy giụa, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích mà vẫn nằm gọn trong ngực Ninh Lạc.
75 “Ta hỏi cái gì thì ngươi trả lời cái đấy. Người nhà của ngươi đã ở trong tay Thiên Địa hội thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!” Mộ Phi Sắt nhíu mi nói, thanh âm vô cùng lạnh nhạt.
76 Tuy Mộ Phi Sắt ra lệnh cho mọi người không được đi ra khỏi thành, nhưng nàng thân là một người đứng đầu lại thừa dịp ban đêm không người bí mật trốn ra khỏi thành.