41
Editor: Mạc Hề
Nhâm Lăng Thiên họ Lăng không phải họ Nhâm, là họ ban thưởng cho đệ tử Thiên Tông kế vị. Thiên là một trong tứ đại đệ tử, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
42
Editor: Mạc Hề
Lâm Bách quay đầu lại liếc nhìn Nhâm Lăng Thiên một cái, bình tĩnh bắt đầu kể ra ngày hôm qua từ lúc Nhâm Lăng Thiên cùng Dã Qủy sau khi rời khỏi, đương nhiên chuyện sau đó hắn đã từng nói qua cũng sẽ không nói lại lần nữa.
43
Editor: Mạc Hề
“ Là như thế này a!” Lâm Bách cảm thấy rất có đạo lý, liên tục gật đầu, rồi lại giống như là vấn đề của tuổi trẻ, lại đặt câu hỏi: “ Đại ca, ta ngày hôm qua thấy được rất nhiều thứ, nhưng ta lại không đi hết tất cả Hoàng cung, vậy không phải Hoàng cung mỗi ngày đều có người chết sao?”
“ Đương nhiên không phải như vậy”, Dã Qủy cười hỏi lại: “ Lâm Bách ngươi ngày hôm qua khi thấy những người huynh đệ kia, không phát hiện cách ăn mặc của bọn họ có gì đó không giống sao?”
“ Cách ăn mặc!” Lâm Bách sửng sốt, thè lưỡi nói: “ Không có a, tuy rằng ta cũng không phải là người, nhưng nhìn đến nhiều huynh đệ như vậy, ừ, cũng vẫn là hơi sợ…”
Dã Qủy cười khổ, chỉ phải tiếp tục giải thích, “ Có một số huynh đệ oán khí trên người quá nặng, cái loại này hàng năm sẽ hiến tế siêu độ một lần trong phạm vi lớn, căn bản là không tạo nên hiệu quả gì quá lớn, thông thường giống như những kiểu huynh đệ này đây, cũng sẽ không bị địa phủ tiếp nhận, thời gian lâu bọn họ còn có thể có tư tưởng của mình, sau khi bọn họ khôi phục tư tưởng, bình thường sẽ đi đến quỷ đô, tục xưng là quỷ giới, là một nơi chuyên môn tụ tập yêu ma quỷ quái.
44
Editor: Mạc Hề
Phía dưới toàn là đầu người di chuyển, không khí chợ phiên náo nhiệt ầm ĩ, mặc dù đang vọt lên giữa không trung, nhưng Lâm Bách giống như có thể cảm nhận được mùi vị của mỹ thực, trên mặt đều là ham muốn đi tới đó…
Dã Qủy do dự một lát, nhìn bộ dáng Lâm Bách, cuối cùng vẫn là mở miệng: “ Muốn xuống dưới xem một chút không?”
“Ưm? Ta muốn đi…” Lâm Bách mặt đầy kinh hỉ nhìn về phía dã quỷ, biết rằng một lời này của Dã Quỷ, là có ý thỏa hiệp.
45
Editor: Mạc Hề
Dã Qủy đang xuất thần, mỗi khi đối với Lâm Bách an tĩnh như vậy, hắn luôn sẽ nhớ về lúc trước, nhớ tới những việc vội vàng lúc trước, nhìn người trước mắt này ở trên đường lớn, bố thí cứu giúp một tiểu khất khi.
46
Editor: Mạc Hề
Hai người dựa vào nhau mà đứng, một người mặc trường bào màu xanh, một người mặc hắc bào, hạc phát đồng nhan không râu, cả người đều ẩn bên trong áo bào màu đen nhìn không thấy hình dáng.
47 “Đại ca, đại ca…” Lâm Bách suy yếu đến mức không nâng tay lên được, hắn muốn kêu, thế nhưng thanh âm lại yếu ớt ngay cả chính hắn cũng không nghe được, ánh mắt uể oải không còn khả năng mở ra nữa, khi lông mi run rẩy lần cuối, trong ánh mắt đỏ như lửa, một hư ảnh thanh lương phóng tới.
48
Editor: Jun
Beta: Mạc Hề
Lâm Bách lại một lần nữa bởi vì dương khí quá thịnh mà ngã xuống, Dã Quỷ vội vội vàng vàng bế Lâm Bách mang về đến tiểu viện, hai người lên giường, cởi quần áo, vốn nên là một lần ôn hương nhuyễn ngọc ngọt ngào, nhưng Lâm Bách lần trước bị Dã Quỷ phong bế ký ức, nhưng ở lúc xúc động thì khôi phục lại rồi, Dã Quỷ làm cho hắn quên đi tình cảm ấm áp lần trước, hơn nữa mấy ngày này Dã Quỷ và Nhâm Lăng Thiên ở trước mặt hắn để lộ chân tướng, khiến Lâm Bách bạo phát, thế mà Dã Quỷ lại bị Lâm Bách cuồng loạn rít gào một phen, trở về như ngày trước…
Đồng dạng là ở trong trang viện này, khi Lâm Bách nhận được thư từ giao dịch của y và Tống Tuyền thì trước tiên chạy đến thư phòng của y, dọa lui tất cả tôi tớ, hai mắt đỏ bừng hướng về phía bản thân rít gào.
49 Trong lòng Dã Quỷ đã rõ, y biết người bên ngoài là ai, trong đại trạch, cũng chỉ có hắn sẽ ở lúc này, xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn được y và Lâm Bách.
50 Giữa trưa, ánh mặt trời nóng rực từ trên cao chiếu thăng xuống, không khí xung quanh tất cả tựa như từ trong lò quay đi ra, Nhâm Lăng Thiên cùng Dã Quỷ nói chuyện lâu, lúc này mới trở về phòng ngủ thêm một chút nữa.
51 Nghe tiếng gầm nhẹ trung khí mười phần, nam nhân đi tới cửa tiểu viện, ngạc nhiên sững sờ một lát, thoải mái cười, nghiêng đầu đối người bên cạnh nói: “Chúng ta không cần tiến vào, đi về nghỉ thôi.
52
“Oa…” Ở trước mặt Lâm Bách tiểu tử kia oa một tiếng nhào vào trong lòng Lâm Bách, ôm thắt lưng Lâm Bách bắt đầu khóc lớn thật lớn, “Bách thúc thúc, ta chỉ biết bọn họ đều gạt ta, ngươi căn bản là không có chết, ô ô Bách thúc thúc, Thanh rất nhớ ngươi, ngươi thế nào cũng không tới xem ta, Bách thúc thúc ô ô…”
Lâm Bách bị tiếng khóc của tiểu tử kia khiến cho sửng sốt, cảm giác vật nhỏ khóc run, Lâm Bách tuy rằng không hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, vẫn ôm lấy tiểu tử kia, thanh âm mềm mại khẽ hống, “Đừng khóc, đừng khóc, ngoan, ngươi ở đây khóc, khóc hoài như vậy, ta liền đi nga.
53 Tiểu Đồng ngồi một mình ở ngoài cửa, hé ra sự non nớt như dĩ vãng, trên khuôn mặt hồn nhiên xuất hiện một loại bất đắc dĩ, Tiểu Đồng biết những người trong phòng đó muốn làm cái gì, thế nhưng hắn vô lực đi ngăn cản bọn họ, hơn nữa hắn biết, Lâm Bách làm đúng, Dã Quỷ đại ca hiện tại sống chết không rõ, nếu như Thiên ca cũng.
54 Uống xong một chén, Lâm Bách tay cầm bầu rượu tự rót cho mình, nhìn Đồ Thành Thiên cùng Tống Tuyền hai người nhìn nhau không nói gì, hắn không quấy rầy, giống như trước tự rót tự uống, thẳng đến tầm mắt của Tống tuyền rời khỏi Đồ Thành Thiên, chuyển hướng hắn mới thôi, Lâm Bách nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh cùng Tống Tuyền đối diện.
55 Thời gian này người được chú ý nhiều nhất là tiểu đông tây trong bụng Lâm Bách, Lâm Bách và Dã Quỷ một người một quỷ cả ngày ở cùng một chỗ như keo như sơn, có lúc còn làm những chuyện không thích hợp thiếu nhi, tiểu tử nào đó đã đến lúc nên đi ra rồi, Dã Quỷ nguyên bản chính là một tấc cũng không rời hiện tại càng hận không thể biến thành một u linh từ phía sau dán trên người của Lâm Bách, đồng thời cấp thiết hy vọng tiểu tử kia ra đời, Dã Quỷ vẫn còn mấy phần bất an, thứ nhất là bởi vì sợ Lâm Bách và hài tử có cái gì không tốt, dù sao Lâm Bách cùng hài tử bị nhốt tại một địa phương tối tăm không ánh mặt trời mấy tháng, mặc dù bây giờ thời gian dư thừa mỗi ngày hai người đều tẩm bổ vào, nhưng có thể bổ lại còn chưa nhiều, cho nên Dã Quỷ sợ một lớn một nhỏ này sẽ không chịu được việc sinh sản.
56 Lăng Nhật canh giữ ở bên người Lâm Bách, nhìn Lâm Bách lần thứ hai bị đau tỉnh, đã không biết nói gì cho hắn thoải mái nữa, cũng không biết nên thế nào đến an ủi mình, tay Lâm Bách vô lực cầm ngược bàn tay đang nắm lấy tay mình của Lăng Nhật, chịu đựng cơn đau không liên tục nói: “Hài tử nhất định sẽ không có chuyện gì, cuối cùng sẽ có biện pháp khiến cho tiểu tử kia đi ra.
57 Lăng Thiên tự nhiên là đem tất cả mọi chuyện nói thẳng ra, Lâm Bách nếu như phát điên hắn không gánh được, đem tất cả nói xong, lúc Lăng Thiên đã chuẩn bị phải chống đỡ lửa giận của Lâm Bách xong, nhưng chỉ hé mắt, bình tĩnh nói một câu, “Ta mệt mỏi, các ngươi đi ra ngoài đi.
58 Đối với việc Lâm Bách ly khai để lại trong lòng mọi người một sự lo lắng không phai, Lăng Nhật ly khai bọn họ cũng đều biết kết quả xấu nhất, dù cho là kết quả tốt Lăng Nhật cũng là nhập luân hồi, Lâm Bách đuổi theo kết quả này tốt hay xấu, ai cũng không biết.
59 Mặt trời chiều đỏ như lửa, từ trên đám mây hạ xuống, tất cả mọi thứ đều phủ một tầng màu vàng, Lâm Bách mặc một thân đồ công sở màu đen, đứng ở trước cửa sổ sát đất của phòng làm việc mắt nhìn xuống thành phố phồn hoa, trung tâm thương mại của thành phố, một buổi sáng sớm nhộn nhịp bắt đầu, ô tô một chiếc chen một chiếc, người đẩy người, xe kín người cũng đông, Lâm Bách có chút xuất thần nhớ lại chuyện của mình, một lần nữa trở lại cuộc sống vốn có, ngoại trừ ký ức ra Lâm Bách tìm không được một điểm dấu vết của cổ đại, hắn thực sự rất hoài nghi, những kinh tâm động phách này, chỉ là một giấc mộng mà thôi, ở địa phủ độ Nhược Thủy lúc hắn gặp được Tứ Điện Diêm Vương, dùng đắc đạo thần lực thay đổi cùng Lăng Nhật đời đời kiếp kiếp, sau đó hắn đã bị Diêm Vương mặt đen kia đạp trở về thân thể này.
60
Lâm Bách đi vào phòng làm việc của mình, nhìn cửa sổ sát đất bên cạnh, thành phố lớn cao ốc san sát nhau, còn có chút không tin tất cả việc đêm qua, hắn đợi lâu như vậy cư nhiên thực sự chờ được, thật có chút không thể tin được đây hết thảy là thật, bất quá người đặc biệt đau xót, nhiều lần nói cho hắn biết đây hết thảy là thật, người kia thực sự tìm tới…
Lâm Bách đỏ mặt xuất thần, hình ảnh từ đêm qua đến mới nãy hiện lên trước mắt, bởi vì sự điên cuồng người nào đó, hông của hắn và cái địa phương kia đời này lần đầu tiên khai bao, hiện tại đều đang đau, ngày hôm qua đáp ứng về nhà cũng lỡ hẹn rồi, ngày hôm nay đi làm cũng là buổi trưa mới đến phòng làm việc, bị người kia đưa đến dưới lầu, cái người kia trước mặt mọi người lúc chia tay thì kiss, còn ghé vào lỗ tai hắn, nói buổi tối tới đón hắn đi ăn.