21
Tối hôm qua là lần đầu tiên Lãnh Dực Lăng chứng kiến Thất Dạ tức giận. Từ nhỏ đến giờ, Thất Dạ chưa một lần nổi giận, giống như lần trước, Lãnh Dực Lăng đẩy Thất Dạ vào hoàn cảnh nguy hiểm, hắn cũng không hề trách cứ y nửa lời.
22
Sáng sớm tinh mơ ông trời bất ngờ hạ một trận mưa rửa trôi cái oi bức nóng nực của mấy ngày hôm trước. Thất Dạ nhân cơ hội này ra khỏi khách *** hưởng thụ cái không khí trong lành sau cơn mưa.
23
Về phần Thất Dạ, sau khi dùng mây bay đi bỏ lại đám người Lãnh Phong ở phía sau, thì hắn cũng bay ra khỏi trấn luôn. Đến khi tới vùng ngoại ô, hắn mới phát hiện ra bản thân không mang tay nải.
24
“Thiếu chủ, mau uống thuốc thì cơ thể mới khỏe lại được. ” Lãnh Phong tận tình khuyên bảo Thất Dạ.
Thất Dạ vẫn như trước, rúc mình trong chăn không chịu nhúc nhích, quyết tâm không uống thuốc.
25
Đã ba ngày trôi qua mà Lãnh Dực lăng chưa hề xuất hiện, Thất Dạ không tránh được buồn bực trong lòng. Hắn rõ ràng cảm giác được khí tức của Lãnh Dực Lăng rất gần mà không thể chạm được, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, làm cho Thất Dạ cảm thấy trống rỗng và hoảng hốt vô cùng.
26
Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ tốn lăn bánh, dẫn dầu là hai chú bạch mã nhìn qua cũng đủ biết là loại ngựa tốt, rèm cửa theo nhịp xe thoáng phất lên.
27
Ngồi trên xe ngựa thêm mấy ngày nữa, cuối cùng đoàn người Lãnh Dực Lăng cũng đến được nơi cần đến.
Vì ngồi lâu trong xe ngựa nên Thất Dạ cảm thấy tay chân có phần tù túng nên vừa đặt chân xuống xe hắn đã vươn tay vươn chân vô cùng thoải mái.
28
Thời tiết hôm nay có phần oi nóng, nên Thất dạ và Lãnh Dực Lăng không ra ngoài du ngoạn, bọn họ chỉ ngồi trong trong phòng, mặc thời gian trôi qua nhưng cả hai đều cảm thấy rất vui vẻ.
29
Bầu trời u ám, gió lạnh thấu xương, trước cửa một cô nhi viện có đặt một cái giỏ trúc, trong giỏ trúc là một đứa nhỏ vừa tròn một tuổi, miệng đang không ngừng a a mà hướng nam nhân quơ tay.
30
Ba ngày, đã ba ngày trôi qua mà Lãnh Dực Lăng cùng Phong Linh chỉ suốt ngày quấn lấy nhau ngâm thơ tác phú mà hoàn toàn đem Thất Dạ đẩy sang một bên.
31
Trưa hè, hơi nóng bốc lên từ mặt đất bao trùm cả khu rừng. Thi thoảng phía trên cao lại xào xạc tiếng lá cây. Ánh nắng mặt trời chói chang bị tầng tầng tán cây cản trở, nên trên mặt đất chỉ có một vài tia nắng hỗn độn in lên.
32
Đêm qua thời gian tựa hồ bị cắt giảm, Thất Dạ nhớ rõ hắn và Thu Lan mới nói chuyện được một hồi mà trời đã sáng mất tiêu. Kỳ thật, cả đêm đó hầu như chỉ có Thất Dạ nói là chính.
33
“Công tử, đây là Liễu trang. ”
Liễu trang được dựng kiên cố trên mặt nước, tứ phía đều trải dài những bóng liễu xanh biếc, rủ xuống mặt nước. Nếu không phải có gió làm lay động mặt nước, thì người ta sẽ tưởng rằng đây chính là một tấm gương khổng lồ.
34
Sáng sớm hôm sau, đương lúc Hoàng Tự Thủy lười nhác rúc vào trong lòng Thu Lan mà nhàn nhã nghỉ ngơi sau khi dùng xong bữa sáng, thì có người của Thiên Nhất Liên thỉnh hắn tới tiền sảnh.
35
“Lăng Lăng, ngươi nói ngươi sẽ cùng Phong Linh bái đường thành hôn?” Hoa Tình hết sức bàng hoàng nhìn Lãnh Dực Lăng.
“Ừ. ”
Thản nhiên lên tiếng, ánh mắt Lãnh Dực Lăng không rời khỏi bộ quần áo của Thất Dạ lúc trước, y bần thần đưa tay phủ lên.
36
Bên trong mã xa hoa lệ ———-
Hoàng Tự Thủy lười nhác nằm trên đùi Thu Lan, mặc dù trên tay là cuốn ‘Giang hồ địa chí’, nhưng trước mắt hắn lúc này chỉ tồn tại hôn sự của Lãnh Dực Lăng.
37
Ngày tổ chức hôn sự của Lãnh Dực Lăng cuối cùng cũng đã đến. Hôn lễ được tổ chức vào buổi tối, ngày này Lãnh Nguyệt Cung phi thường náo nhiệt. Dải lụa đỏ thắm theo gió tung bay, dọc các cửa sổ, cửa chính đâu đâu cũng dán hai chữ hỉ đỏ tươi, còn trên cao, đèn ***g đỏ được thắp sáng rực cả khoảng trời.
38
Trời bắt đầu đổ mưa, những giọt mưa thi nhau dội xuống mái nhà rả rích. Thiên không u ám như tâm tư bi ai não nề của Hoàng Tự Thủy lúc này.
Mưa không ngừng trút xuống khiến cho cuộc khởi hành trở về Liễu trang của nhóm người Hoàng Tự Thủy bị hoãn lại.
39
Lãnh Nguyệt cung so với ngày thường còn âm lãnh hơn đến vạn lần.
Nha hoàn bị sát khí chết người bức đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh, chỉ biết cúi đầu thật thấp mau chóng châm rượu cho Lãnh Dực Lăng, rồi cẩn cẩn dực dực lui xuống.
40
Nghe Thiên Nhất Liên nói việc chuẩn bị tràng luận võ đã đi vào giai đoạn hoàn thiện, chính vì vậy Hoàng Tự Thủy đã phải dành thời gian đến quan sát.