1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạo gần đây ông anh trai rất phiền muộn!
Sau một tuần quan sát ông anh trai nhà mình, Hàn Khải đưa ra kết luận này.
2
“Vậy là sao?” Hàn Nhật Chiêu vội vàng hỏi, anh không muốn em trai mình chọc trúng những điều phiền toái không cần thiết.
“Anh chờ một chút. ”
Nói xong Hàn Khải chạy ra ngoài, Hàn Nhật Chiêu đứng yên tại chỗ ngây người, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều nghe được đoạn đối thoại khi nãy, trong ánh mắt mỗi người đều loé sáng…Đương nhiên không phải là cái nhìn kiểu sắc lang.
3
Hàn Khải nhìn trên người mình gắn theo camera mini có thiết bị theo dõi với hệ thống GPS định vị toàn cầu, một máy nghe lén giấu trong tóc…Cậu cười khổ, bộ mình là đặc vụ FBI sao?
Hàn Nhật Chiêu có chút do dự, cuối cùng vẫn không giao súng cho Hàn Khải, tuy rằng trên danh nghĩa là cậu được cảnh sát mời đến để hỗ trợ phá án, nhưng mang theo súng khi không có giấy chứng nhận sử dụng súng cũng là phạm pháp, với lại…Hàn Nhật Chiêu không dám khẳng định thằng em trai vừa lười nhác vừa tuỳ hứng của mình có biết bắn súng hay không.
4 Hàn Nhật Chiêu thấy em trai mình đang nói chuyện với một người đàn ông, tuy rằng người kia là nam, nhưng anh cũng không thoát khỏi việc bị vẻ ngoài của người đó làm cho rung động một chút, mỗi ngày đều đối mặt với đủ loại vụ án, đã rất lâu rồi anh chưa từng thấy người nào sạch sẽ như vậy.
5 Sau khi tạm biệt Mã Duyệt, lúc Hàn Khải về đến nhà trời đã rất khuya, anh hai và chị dâu hình như đã ra ngoài. Đã trải qua một ngày không bình thường, bây giờ cậu rất mệt, chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức, thế nhưng cậu vẫn cố gắng lên tinh thần vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
6
Hàn Khải nằm trên giường nhưng không ngủ.
Đầu óc cậu vẫn không ngừng xoay vòng, nghĩ về chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, vô tình lại hiện ra gương mặt của Mã Duyệt.
7 Ăn sáng xong, Hàn Nhật Chiêu và Mã Duyệt cũng ra ngoài đi làm, cơ thể Hàn Khải vẫn còn khá yếu, đương nhiên chỉ có thể bị bỏ lại nghỉ ngơi, mặc dù bản thân cậu không hề muốn như thế.
8
Ngày hôm sau, Mã Duyệt dậy thật sớm.
Nếu tài liệu không sai, vậy chỗ của người kia cũng cách nơi mình ở không xa.
Xuống xe taxi, ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự trước mắt, Mã Duyệt có chút nhíu mày, không cần vào cửa mà hắn vẫn có thể ngửi thấy được không khí đang phiêu tán bên trong, là mùi bùn đất trộn lẫn với máu tanh.
9 Nói làm liền làm luôn là thói quen hành động của Mã Duyệt, sáng ngày hôm sau, hắn đưa Hàn Khải đến văn phòng thám tử, sau khi bố trí một kết giới nhỏ ở đó, hắn lập tức thu dọn những đồ đạc thường dùng từ nhà mình sang nhà Hàn Khải.
10
Liệt không để ý đến Mã Duyệt, vẫn cứ chường cái mặt của hắn ra đi tới trước mặt Hàn Khải: “Đây là thằng nhóc P mà cậu phải bảo vệ?”
“Này…”
“Quên đi, tuỳ cậu, tôi chỉ có trách nhiệm đến nói kết quả điều tra của tôi cho cậu biết mà thôi.
11 Sáng hôm sau, Mã Duyệt dẫn Thanh Long đi ra sau núi, giống như Chu Tước, hình dạng bình thường của Thanh Long cũng là con người, Mã Duyệt chọn Thanh Long là vì thuật dịch chuyển không gian của nó, hơn nữa, ngoại trừ chủ nhân ra thì Thanh Long sẽ không cho phép bất kì ai cưỡi nó, cho dù hắn là con trai của chủ nhân.
12 Ngồi trên máy bay trở về, Mã Duyệt không tự chủ mà nhớ tới Hạ Quân Hàng. Đêm qua lật xem phần giới thiệu của một loại phép thuật trong bí pháp mới phát hiện thì ra việc hắn ta biến mất cũng không giống như kiểu hoà vào nước mình đã nghĩ, mà là hút linh hồn.
13
Ánh nắng sáng xuyên qua tấm rèm cửa màu trắng, chiếu rọi trên mặt đất.
Cảnh tượng như vậy đáng ra phải nên kết hợp với tiếng chim hót mới đúng, nhưng tiếc rằng, con chim mà nhà này nuôi chỉ biết nói tiếng người.
14 Chiều hôm đó về đến nhà, Hàn Khải suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện này với Mã Duyệt, không nói đến hiện tại Mã Duyệt đang là ‘bảo vệ’ của mình mà vì bây giờ hai người cũng tương tự như ‘ở chung’, e rằng không thể giấu Mã Duyệt.
15 Hai người cùng quay lại phòng ăn lần nữa, mua một phần cơm, sau đó tới khu làm việc ở tầng sáu của Mã Duyệt. Khác với bộ phận mua bán của Hàn Khải, không gian làm việc của mỗi một người ở bộ phận bảo trì internet rất rộng, hơn nữa bàn làm việc cũng tương đối lớn, bốn người ngồi chung cũng không có vấn đề gì.
16 Vừa sáng đã xảy ra loại chuyện như thế nên cả ngày dù có làm gì thì cũng không thể nào làm việc cho tốt, đợi đến lúc người ở sở cảnh sát tới tìm bằng chứng, lấy lời khai, tìm người tận mắt chứng kiến… Sau khi làm xong hàng loạt chuyện, thời gian đã xế chiều.
17
Hai ngày sau coi như cũng sóng yên biển lặng, chỉ ngoại trừ bầu không khí càng ngày càng nặng nề trong công ty.
Hàn Khải suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tìm lão Phùng nói chuyện một lần.
18 Người được gọi là cô gái xinh đẹp cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cười với Hàn Khải, thẳng thắn mà nói, đôi khi người này đặc biệt đáng yêu. Cô lắc đầu, nói tiếp: “Ta vẫn chưa nói hết, ta là trợ thủ của Câu Hồn sứ giả Bạch Thập Tam ở địa ngục.
19 Nửa đêm, người trên đường rất thưa thớt, chỉ có ngọn đèn đường vẫn đang chiếu sáng cho mọi người. Bình thường tài xế taxi cũng không thích lái vào ban đêm, những lúc mệt mỏi như thế, dễ gặp phải chuyện không may thì không nói, có khi còn dính trúng mấy thứ… không sạch sẽ.
20
Trở về công ty, Mã Duyệt ngồi đờ ra trên ghế.
Lúc đuổi theo Ôn Dĩnh có hơi ‘dùng sức quá độ’ nên khi về không dám dùng phép thuật nữa, nhưng ai ngờ đâu ngọn núi kia lại không gần tí nào, Mã Duyệt phải đi một hồi lâu mới tìm được một trạm dừng để bắt xe.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 41