1 Đơn độc một mình nơi góc tối, làm bạn cùng nỗi cô đơn, thử mượn hơi menđể say đắm và nghĩ rằng mình thật cởi mở. Cuộc sống rối bời và vô vịluôn mang đến cho con người những nghi hoặc.
2 Tôi đứng ở nơi cũ kiếm tìm giấc mộng của mình, hồi ức là cái cớ của nỗinhớ, viết ra bao điều thị phi nhưng dù có thêm bao nhiêu mực thì cũngmãi là không đủ.
3 Chúng ta luôn không nhìn thẳng vào vấn đề, những vấn đề thị phi ấy mãikhiến người ta đau đầu nhức óc. Em sẽ chờ đợi tình yêu nở rộ vào buổibình minh, nhất định sẽ là một tình yêu đẹp.
4 Anh không dám thừa nhận hai từ “yêu em”, không phải vì anh dè dặt, cũngchẳng phải anh dối lòng. Mọi người đều nói anh thật sự ngốc nghếch, họcho rằng tình yêu này chẳng ra sao.
5 Khoảng thời gian cùng nhau uống ly cà phê, dắt tay nhau ngắm lá chaolượn trong gió, những trái tim hòa cùng trái tim, những điều bí mật nhỏnhoi, chỉ cần ai đã từng yêu đều có thể hiểu rõ.
6 Cuối cùng cũng đưa ra quyết định như vậy, dù người khác có nói gì, anhcũng không quan tâm, chỉ cần em thừa nhận điều đó, anh nguyện sẽ đi cùng em đến tận nơi góc biển chân trời.
7 Khi bạn cần một cái ôm, tình yêu sẽ âm thầm xuất hiện, có lẽ ở một ngãrẽ nào đó trong cuộc đời, luôn tồn tại một người mang đến cho bạn lờiước hẹn ngầm giống như nụ cười! Nụ cười ngày mai – Lương Tịnh Như Cầm di động, Thẩm Xuân Hiểu gần như chẳng thở nổi, thiếu chút nữa thì bịnội thương.
8 Có phải em không nên kiểm nghiệm sự dịu dàng của anh? Thực ra em và anhrất giống nhau, anh không cần giả vờ quá thờ ơ, bởi em không đủ tư cách. Chỉ là, em đã bất cẩn khi kiểm nghiệm sự dịu dàng của anh, và không ngờ kết quả lại như thế.
9 Màn đêm buông xuống, cả thếgiới chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng trong lòng em vẫn đang lelói, tâm trạng ảm đảm, nhưng hễ ngày mai trời sáng là em có thể quên điđêm qua mình đã lạnh lẽo nhường nào! Nhớ anh, không giờ một phút – Trương Tịnh Dĩnh Hai ngày sau, với bao nhiêu email không có hồi âm và mấy chục cuộc điệnthoại, cuối cùng Thẩm Xuân Hiểu cũng đợi được điện thoại của An Châu.
10 Mỗi ngày mới, mở mắt ra đều thấy thời gian làmthay đổi tất cả. Gió thổi tới, ngước mắt ngắm nhìn trời, lòng chợt thấyhư vô. Không muốn nói dù đúng hay sai, bởi mọi thứ đều chẳng có gì làtuyệt đối.