Đối Thủ Tình Trường Chương 4 : Chuyện Nếu Như
Chương trước: Chương 3 : Chuyện Thị Phi
Anh không dám thừa nhận hai từ “yêu em”, không phải vì anh dè dặt, cũngchẳng phải anh dối lòng. Mọi người đều nói anh thật sự ngốc nghếch, họcho rằng tình yêu này chẳng ra sao. Anh thật sự không phục và anh đangnghĩ đến mối quan hệ ấy.
Chuyện nếu như – Trương Thiều Hàm
Thẩm Xuân Hiểu cứ đút, Lư Hạo Tường cứ ăn, đến khi hết hộp bánh trứng, côgom tất cả vỏ bánh cho vào túi rồi nhìn ra ngoài cửa xe, chẳng thèm để ý tới anh nữa.
Cô đang bực tức, bực tức chính bản thân mình,tuy chỉ đút cho anh ăn bảy chiếc nhưng nhìn điệu bộ cười nham hiểm nhưthế, cô thấy hối hận. Vì sao mình phải mềm lòng, vì sao phải đút cho anh ta, nói không chừng anh ta đang cười thầm trong bụng ấy chứ.
Cuối cùng cũng đến khu chung cư, Thẩm Xuân Hiểu liền nói: “Dừng xe!”
Xe vừa dừng, cô đã vội tháo dây an toàn rồi mở cửa xuống xe.
Lư Hạo Tường chậm rãi nói: “Đợi một chút!”
Thẩm Xuân Hiểu quay đầu, không chút khách khí: “Lại có chuyện gì?”
Lư Hạo Tường chỉ chỉ vào chiếc túi, giọng càng chậm rãi hơn: “Phiền côgiúp tôi ném cái này đi được không? Tôi không muốn đi khắp thành phố đểtìm thùng rác”.
Thẩm Xuân Hiểu biết đây chỉ là cái cớ, thùng rác thì ở đâu mà chẳng có, cần phải đi khắp thành phố để tìm sao? Rõràng anh ta muốn sai bảo mình. Nhưng, ai bắt mình cũng ăn chứ, cô nhìnanh một cái rồi không nói không rằng, cầm chiếc túi ra khỏi xe.
Lư Hạo Tường lại ung dung nói: “Đợi chút!”
Thẩm Xuân Hiểu không thể nhẫn nại thêm. “Anh lại còn chuyện gì nữa?”
Lư Hạo Tường vẫn ung dung: “Hình như cô chưa nói hai từ!”.
Thấy Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt nhìn, Lư Hạo Tường lại làm điệu bộ nửa cườinửa không. Cô nghĩ một lát, hà tất phải đối đãi với anh ta như ngàythường chứ, dẫu sao thì anh ta cũng đưa mình về nhà, thôi coi như mìnhcòn chút lương tâm, bởi thế cô nén nhịn nỗi bực tức, nói: “Tạm biệt!”.
Lư Hạo Tường mỉm cười lắc đầu, nói: “Không phải hai từ này”.
Thẩm Xuân Hiểu đương nhiên biết hai từ nào, nhưng cô không muốn nói, thầmnghĩ mình đã đút bánh trứng cho anh ta mà anh ta cũng có nói đâu. Cô hậm hực: “Ma quỷ!”, rồi quay người bước vào khu chung cư.
LưHạo Tường nhìn theo bóng cô, cuối cùng cũng không nhịn nổi cười, anh vốn không mong chờ cô nói hai tiếng cảm ơn, nhưng nhìn bộ mặt như gặp maquỷ của cô, anh cảm thấy thật sự hài hước nhất trên đời.
Ngồi cười một lúc, anh nhìn đồng hồ, lúc này đã sắp mười hai giờ, mai cònphải đi làm nữa, mau mau về ngủ một giấc thôi. Hôm nay còn chưa thảoluận xong về mẫu thiết kế, ngày mai chắc vẫn phải tiếp tục. Hơn nữa,Thẩm Xuân Hiểu đưa ra đề xuất trước tiên phải đưa được sản phẩm vào hộichợ triển lãm, đây có thể xem là một ý hay, việc anh cần làm chính lànhanh chóng cung cấp mẫu sản phẩm đầu tiên.
Song, chuyện về hội chợ triển lãm, anh cũng không thấy lạc quan cho lắm, có điều anh chẳng muốn làm cô mất hứng.
Vì việc liên hệ của công ty do Giả Lạc Sơn phụ trách, nhưng vị phó tổnggiám đốc này biết cách vận dụng bộ phận tinh hoa nhất của văn hóa cổTrung Quốc, ông ta luôn quản lý theo tự nhiên, căn bản là không cai quản chuyện gì. Vấn đề của bộ phận Thiết kế và bộ phận Thị trường, ông ta có thể hiểu được bao nhiêu thì vẫn là một ẩn số.
Chuyện về hội chợ triển lãm, không biết ông ta dựa vào đâu để ôm đồm mọi việc, hơnnữa, dự đoán về sự tiến triển cũng rất mờ nhạt. Trước đây, bên bộ phậnThị trường mở rộng thị trường sản phẩm khá tốt, có thể đưa được sản phẩm vào hội chợ triển lãm đương nhiên là chuyện mừng, nhưng nếu không thểđưa được vào thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn lắm. Song tình hình hiện nay lại khác, loạt sản phẩm mới lần này cần phải khiến mọi người kinhngạc và tạo được tiếng vang, có như thế việc tiến vào quầy hàng chuyêndụng của Hoa Vũ mới thuận lợi.
Nếu Giả Lạc Sơn vẫn khăngkhăng với thói quản lý cũ mà không có được chỗ đứng trong hội chợ triểnlãm lần này thì lại phải nghĩ cách khác.
Có điều, Giả LạcSơn là cấp trên của họ, chuyện này họ lại không thể tự ý nhúng tay vào,chỉ biết tiến đến đâu hay đến đó. Để xem ngày mai, Giả Lạc Sơn sẽ nói gì về bản báo cáo mà Thẩm Xuân Hiểu nộp lên.
Lư Hạo Tường thôi không nghĩ nữa, anh nổ máy rồi chầm chậm lướt trên đường.
Trong khu nhà này, đường lối quanh co, những cây cối trong đêm tỏa hương thơm thoang thoảng, rất nhiều ánh đèn trong các ô cửa đã tắt, cả thành phốchìm vào giấc ngủ.
Thẩm Xuân Hiểu hậm hực bước đi một đoạn,bỗng thấy mình thật đáng cười, thực sự cô đã nợ anh hai tiếng “cảm ơn”,dù sao người ta đã đi xa rồi mà còn vòng xe lại để đưa người một thânmột mình không bắt nổi taxi về tận nhà thì cũng coi như giúp người trong cơn hoạn nạn.
Nhưng cứ cái mà anh ta muốn thì cô lại nhất định không cho.
Bộ dạng khốn khó của mình trong buổi tối nay, anh ta đã nhìn thất hết rồi, bị ai nhìn thấy đã không hay ho gì, đằng này lại bị cái đồ quỷ sứ ấynhìn thấy, từ lúc mình được thăng chức đến nay, gần một năm rồi, haingười có lần nào gặp nhau mà không lời qua tiếng lại đến mức sương khóimịt mùng đâu. Cô sở dĩ có thể bất khả chiến bại là bởi anh không nắmđược chuyện gì để bới móc cô.
Nhưng tối nay, tất cả đã bị phá vỡ, điều này thật sự chẳng có lợi gì đối với cô.
Cô quyết định, nếu Lư Hạo Tường dám nhắc đến chuyện tối nay, cô sẽ khôngnể tình mà nhắc lại chuyện của An Châu để lấp miệng anh ta.
Nghĩ được đối sách, Thẩm Xuân Hiểu bỗng nhẹ lòng, lấy chìa khóa mở cửa, treo túi xách lên rồi tiện tay ném di động lên sofa, sau đó lấy quần áo đitắm.
Lúc cô dùng khăn quấn tóc, mặc quần áo ngủ từ phòng tắm bước ra, đang định trở về phòng ngủ thì nghe thấy tiếng di động, giờnày còn có ai gọi điện đến nữa chứ?
Chạy ra cầm điện thoạilên nhìn, hóa ra là cuộc gọi đường dài, cô bạn An Châu chết tiệt này, ởđất nước Canada tươi đẹp vui chơi lâu như thế, cuối cùng cũng nhớ đếnmình, nhưng đã rạng sáng rồi, chẳng lẽ cô ấy định nấu cháo điện thoạilúc này sao?
Thẩm Xuân Hiểu ngồi xuống sofa, ấn nút nghe rồi áp điện thoại vào tai, không khách khí nói: “Thôi xin cô, gọi điệnthoại cũng phải chọn thời gian chứ, bây giờ đang là rạng sáng, muốn chơi trò đánh chuông lúc nửa đêm thì cũng muộn rồi. Mai tôi còn phải đi làm, cô có bị chập dây thần kinh nào không đấy?”.
“Vẫn còn rạng sáng sao? Đã quá trưa rồi, rạng sáng cái nỗi gì?”
“Xin cô động não chút đi, ở bên cô tính theo múi giờ của Mỹ, còn tôi đang ở Trung Quốc đấy!”
“Cái cô gái chết tiệt này, tớ ngủ trưa dậy liền gọi điện cho cậu, cậu đãkhông rơi lệ cảm kích thì thôi, lại còn kiếm cớ trách móc người ta,không ngủ một lúc, cậu chết à?” Giọng An Châu vẫn luôn rõ ràng, ấm ápnhư thế.
“Hai người hẹn nhau sao? Vừa rồi thì bạn trai cũcủa cậu bóc lột thời gian nghỉ ngơi của tớ, bắt tớ tăng ca đến mức suýtchút nữa thì đói loét dạ dày, bây giờ cậu lại gọi điện quấy rầy tớ, haingười định hại tớ suy nhược thần kinh hay sao hả?”
“Gì màbạn trai cũ chứ? Cậu nói Lư Hạo Tường sao?” An Châu phản ứng lại ngay,cười hi hi nói: “Haizzz, bây giờ tớ và anh ấy chẳng có gì dây dưa nữa,cậu cũng biết mà, sao chúng tớ có thể kết bè phái với nhau chứ?”
“Cậu cũng quá nhẫn tâm nên mới phủi tay ra đi không vương vấn điều gì nhưthế. Tớ đã đắc tội với ai cơ chứ? Tự dưng làm người chịu tội thay cậurồi bị người ta căm hận, lúc nào cũng bắt bẻ, người ta đổ hết nỗi tứcgiận dành cho cậu lên thân tớ đây này.” Thẩm Xuân Hiểu bĩu môi, nóigiọng khinh khỉnh.
“Nếu không nhẫn tâm thì tớ đã không điCanada”, An Châu cười nói, “Cậu đã trở thành người chịu tội thay tớ vàlà cái túi trút giận à? Theo như những gì tớ biết thì hình như cậu không dễ bắt nạt đến thế, anh ấy có thể bắt bẻ được cậu sao? Hơn nữa, là chịem thân thiết, chỉ nhờ cậu chịu đựng bị sỉ nhục thay tớ thôi chứ có bắtcậu chết thay đâu, có gì mà cậu oán trách ghê thế?”.
“Cậuquá mất lương tâm rồi đấy, làm người không nên như thế.” Thẩm Xuân Hiểuhét lên. “Tớ sớm đã biết cậu trọng sắc khinh bạn, mất hết nhân tính mà,nếu cậu nói với anh chàng họ Lư ấy một tiếng rồi hẵng đi Canada thì sẽchẳng có chuyện anh ta cho rằng tớ ngấm ngầm làm chuyện gì đó phá hoạitình cảm của hai người. Có trời mới biết tớ bị oán, cái người ngấm ngầmlàm chuyện xấu là Daniel nhà cậu mới đúng, chuyện đó chẳng liên quan gìtới tớ cả.”
“Haizzz, tớ biết mình quá đáng, nhưng cậu cũngbiết lúc đó anh ấy vẫn còn yêu tớ. Dù có nhẫn tâm, vô liêm sỉ đến đâu tớ cũng không nỡ đứng trước mặt anh ấy mà nói hai từ chia tay, nên chỉđành lẳng lặng ra đi thôi. Tớ nghĩ anh ấy tưởng tớ chết rồi nên mới tìmđối tượng mới. Chẳng phải đàn ông thường nói, nơi góc biển chân trời,không nơi đâu là không có cỏ thơm sao? Tớ đâu biết anh ấy lại si tìnhđến thế chứ?” An Châu nói năng hùng hồn.
“Tớ thua cậu rồi!” Thẩm Xuân Hiểu đảo mắt.
An Châu đề xuất: “Hay cậu nói rõ với anh ấy, nói rõ rồi, chẳng phải anh ấy sẽ hiểu sao? Như thế tớ cũng đỡ phải nói với anh ấy, chẳng phải mộtcông đôi việc à?”.
“Không được, nếu nói thì cậu tự đi mànói, chuyện của cậu tớ không can dự, tớ không thể tiếp tục thay anhchàng Daniel gì gì đó của cậu gánh vác trách nhiệm nữa đâu. Chuyện bánrẻ bạn bè, tớ chưa từng làm và cũng không có ý định làm.” Thẩm XuânHiểu khịt mũi chế giễu.
“Thế thì đáng đời cậu, tớ không nghe những lời oán trách của cậu nữa đâu!”
“Cậu hãy phân biệt cho rõ ràng, cậu mới là kẻ đầu têu ấy!” Thẩm Xuân Hiểuthực sự muốn xuyên qua điện thoại bóp chết cô bạn mình, nhưng, cô chămchú nhìn dây đeo điện thoại, lại nhìn mình, rồi từ bỏ ngay ý định này.
An Châu thản nhiên ranh mãnh cười nói: “Chúng mình ai giống ai chứ? Ai là kẻ đầu têu thì có gì khác biệt?”
Thẩm Xuân Hiểu ngẩng mặt lên trời không nói.
An Châu nói: “Cậu và Yến Minh phải học tớ đây này, nếu thêm từ ‘mạnh mẽ’vào phía sau từ ‘phụ nữ’ thì sẽ là sự khởi đầu của bi kịch. Tớ đã đổiđến mấy lần bạn trai rồi, cậu thử nhìn lại các cậu xem, có chút triểnvọng nào không?”
Thẩm Xuân Hiểu nghiến răng nghiến lợi lầmbầm: “Bà chị ơi, chị gọi điện đường dài từ Canada về, chiếm dụng hết cảthời gian quý báu dành cho việc giải độc gan của tôi, rồi lại chiếm dụng cả thời gian quý báu để tôi giải độc thận chỉ để chế giễu tôi thôisao?”
“Tiền cước phí tớ trả, cậu xót ruột gì chứ?” An Châukhinh khỉnh nói. “Còn việc giải độc cho gan và thận của cậu nữa, tớ thấy bộ phần cần được giải độc nhất chính là não của cậu đấy!”
“Quý cô nói đúng lắm, quý cô còn chiếm dụng cả thời gian ngủ quý báu củatôi, nghĩa là chiếm dụng luôn thời gian giải độc não của tôi đấy! Chẳngphải nói bộ phận cần phải giải độc nhất là não sao? Thế mà còn nhẫn tâmchiếm dụng thời gian của tôi nữa à?” Thẩm Xuân Hiểu cười nịnh bợ, mớitrò chuyện vài câu, cô đã ngáp ngắn ngáp dài rồi. Ban ngày dồn hết cảthể lực và trí lực vào công việc nên cô đã mệt mỏi lắm rồi, cuộc điệnthoại này của An Châu tuy khiến cô phấn chấn nhưng cơ thể đã bắt đầuđình công, cơn buồn ngủ cũng liên tục ập đến, có muốn không ngáp dàicũng chẳng được.
An Châu láu lỉnh cười nói: “Thế sao được,tớ đang định thông báo cho hai cậu về tình hình cuộc sống của tớ ởCanadatrong suốt thời gian qua. Lẽ nào cậu không quan tâm xem lúc mớiđến Canada tớ đã phải xoay sở ra sao? Lẽ nào cậu không quan tâm xem tớđã gặp những chuyện gì? Lẽ nào cậu không quan tâm đến đời sống tình cảmhiện tại của tớ? Bây giờ phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp, tâm trạngcủa tớ tốt vô cùng, hứng thú nói chuyện của tớ lại càng dạt dào hơn. Tớrất muốn cho người bạn tốt nhất biết tâm trạng lúc này của mình!”.
Thẩm Xuân Hiểu đầu hàng nói: “Bà chị, bà chị An Châu, chị đừng tự tình vớitôi như thế nữa, tôi biết ở Canada chị sống rất tốt, biết Daniel đối xửvới chị rất tốt, biết tâm trạng của chị lúc này cũng rất tốt, biết conmèo, con chó, con muỗi, con ruồi, con gián nhà chị đều khỏe mạnh cả! Xin chị nghĩ đến hôm tôi ra tận sân bay tiễn chị mà tha cho tôi đi ngủ… Hay là chị gọi cho Triệu Yến Minh để buôn chuyện đi, cậu ấy là một con mèođi đêm đấy. Hơn nữa, hồi chị đi, cậu ấy đang du học ở nước ngoài, ngaycả gặp mặt lần cuối cũng không, nếu nhận được điện thoại của chị chắcchắn cậu ấy sẽ vui mừng đếm mức quên cả họ của mình là gì đấy… Chị hãymang tai họa đến cho cậu ấy đi, trái tim mong manh đáng thương của tớkhông thể chịu đựng nổi sự tàn phá của cậu đâu”.
Đừng tráchThẩm Xuân Hiểu tại sao lại đưa Triệu Yến Minh ra làm ma thế mạng, TriệuYến Minh có câu cửa miệng thế này: Bạn bè chính là thứ để mang ra bánrẻ. Bây giờ chính là lúc cô ấy gặp báo ứng.
An Châu quảnhiên cười nói: “Xem bộ dạng dở sống dở chết của cậu kìa, tớ tha chocậu. Cậu mau ôm cái đầu của cậu ngủ đi, ngày mai nhớ nhận email nhé, tớgửi về cho cậu mấy tấm ảnh đấy!”
“Ừm, biết rồi!”
Hôn sau đi làm, Thẩm Xuân Hiểu đến muộn đúng nửa tiếng, trước đây chưa baogiờ xảy ra chuyện này, bởi thế vừa bước vào đại sảnh, thấy nhân viên lễtân mỉm cười chào, cô cứ ngỡ như có gai đâm sau lưng, bỗng dưng cảm thấy chột dạ. Xem ra làm công dân thành thị lương thiện quen rồi, tình cờphạm một lỗi nhỏ thì đầu tiên lại cảm thấy có lỗi với chính đạo đức củamình.
Đến muộn nửa tiếng có cái lợi là trên đường đi chẳnggặp người nào, càng không gặp Lư Hạo Tường. Thẩm Xuân Hiểu bước nhanh về phòng làm việc của mình, ngay cả An Ni đang gọi ở phía sau, cô cũngkhông nghe thấy.
Lúc đóng cửa phòng lại, Thẩm Xuân Hiểu thởphào một tiếng, giờ mới biết mình thở phào quá sớm vì phòng làm việc này không phải là vùng trời của riêng cô, các vị trí của nhân viên cấp dưới đã có người ngồi cả, còn anh thì đang mỉm cười nhìn cô, hoàn toàn radáng một chủ nhân.
Thẩm Xuân Hiểu bất mãn nói: “Thôi xin,đây không phải lần đầu tiên anh đi nhầm cửa!”. Cô muốn nói sâu cay hơnmột chút, nhưng nghĩ mình đến muộn nên lời nói không đủ trọng lượng, hơn nữa di chứng sau khi ăn đồ của người khác tối qua vẫn còn, bởi thế côchỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
Lư Hạo Tường không để tâmđến câu nói kia, chỉ đưa tay lên xem đồng hồ rồi nói: “Nếu bây giờ côrỗi thì chúng ta sẽ dành ra nửa tiếng để xem xét bốn bản vẽ còn lại, sau khi cân nhắc bản vẽ xong, bên tôi sẽ bắt tay vào làm sản phẩm đầu tiên. Cô thấy thế nào?”.
Anh ta lại không chế giễu, cũng chẳng đề cập gì đến chuyện mình đi muộn, Thẩm Xuân Hiểu cứ ngỡ vừa nghe nhầm.Nhưng nghĩ thấy cũng đúng, mấy ngày nữa là tới hội chợ triển lãm rồi,loạt sản phẩm đầu tiên còn chưa có, ngay cả bản vẽ vẫn đang phải bànbạc, thời gian thực sự rất gấp rút. Có nhà thiết kế nào không mong muốnthiết kế của mình có được cơ hội quảng bá tốt đâu chứ? Tranh cãi về việc riêng như thế hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Muốn đưasản phẩm vào quầy chuyên dụng của Hoa Vũ, Thẩm Xuân Hiểu phải nhờ vàothiết kế của anh, còn thiết kế của anh muốn được quảng bá rộng rãi, cũng phải dựa vào cách thức kinh doanh của cô.
Đối với hai người mà nói, thời gian đều không còn nhiều nữa.
Thẩm Xuân Hiểu vừa nghĩ đến công việc bèn lập tức quên ngay tất cả chuyệntối qua, vội nói: “Được, bây giờ chúng ta đi xem bản vẽ”.
Vẫn là phòng họp nhỏ, vẫn là hai người, máy chiếu đã bật, laptop cũng đang khởi động.
Lư Hạo Tường nói: “Những bản vẽ hôm qua bàn bạc xong, tôi đã cho người đicắt mẫu rồi, tôi nghĩ, không được bỏ lỡ hội chợ triển lãm lần này”.
Thẩm Xuân Hiểu gật gật đầu, nói: “Bàn bạc xong, tôi sẽ đi tìm Phó tổng giámđốc Giả để xem tình hình bên hội chợ triển lãm như thế nào!”.
Lư Hạo Tường ngẩng đầu lên, thấy cô đang mải mê nhìn bản vẽ trong máytính, dừng lại một chút, anh nói: “Bên Long Khánh cũng đang quan tâm đến quầy chuyên dụng Hoa Vũ, hơn nữa, tôi nghe nói hình như mọi việc tiếntriển rất tốt”.
Thẩm Xuân Hiểu biết câu nói này của anh muốn nhắc nhở điều gì, không phải anh nghe nói, mà là sớm đã biết, nếukhông, hôm đó ở câu lạc bộ Đảo Xanh anh đã không gọi điện thông báo chocô biết. Tuy lúc đó cụt hứng ra về, nhưng sau việc ấy, cô không phảikhông nghĩ đến những lợi ích của thông tin anh cung cấp. Cô nghĩ ngợigiây lát rồi nói một cách khách quan: “Ông chủ của Long Khánh lần nàyrất chịu đầu tư, vị quản lý Thị trường của họ là người từ vùng Panamavề, nhận chức mới được nửa năm nhưng rất có năng lực. Sản phẩm của LongKhánh đều được mở rộng nhờ tài kinh doanh của anh ta, độ nổi tiếng cũngchẳng kém gì sản phẩm của công ty ta. Chúng ta nhắm vào hội chợ triểnlãm thì họ cũng không phải không nghĩ đến, giờ chỉ có thể xem bên nàotiến triển nhanh hơn thôi”.
Máy tính hoạt động, Lư Hạo Tường chiếu những bản vẽ lên tường.
Chỉ có hai người nên thực sự chẳng cần dùng đến máy chiếu, song màn hìnhmáy tính không to như thế, nếu chỉ nhìn trong máy thì ắt phải đầu chạmđầu, như thế quá thân mật, cả hai đều không quen, chẳng thà cứ chiếu bản vẽ lên tường, vừa đúng quy định vừa nghiêm túc.
Có sẵn mạch suy nghĩ từ hôm qua nên việc thảo luận về bốn bản vẽ cuối không cầnnhiều thời gian. Hơn nữa tối qua tuy hai người có chút xích mích, nhưnghôm nay không biết có phải họ cố ý né tránh sự khó xử kia hay đang mongmuốn nhanh chóng kết thúc mà trong suốt quá trình thảo luận, ý kiến luôn nhất trí và rất… hiểu ý nhau.
Thảo luận bản vẽ xong, Lư Hạo Tường đề nghị: “Thực ra chúng ta có thể tìm hiểu về tình hình hiện tạicủa hội chợ triển lãm, tôi thấy có những chuyện phải dựa vào chính bảnthân!”.
Thấy Thẩm Xuân Hiểu nhìn mình, anh rời ánh mắt, nói: “Tôi đem những bản vẽ này đi cho người ta cắt mẫu. Ở đây có thể lênmạng, cô cứ xem trước đi, lát nữa quay lại tôi sẽ trao đổi với cô!”. Nói rồi anh ra khỏi phòng họp.
Thẩm Xuân Hiểu đương nhiên hiểusuy nghĩ của anh, cô không bao giờ nghĩ có thể dựa vào cấp trên Giả LạcSơn mà có thể giải quyết được vấn đề, nhưng tìm trên mạng thì thấy đượcgì chứ? Ngoài cơ sở sân bãi ra sẽ chẳng tìm thấy được những khâu nhỏ nào nữa. Cô mở trang web lên, quả nhiên đúng như dự đoán, tài liệu có thểdùng được là rất ít.
Lúc đó, đi động có tin nhắn, cô cầm lền xem, là An Châu gửi đến: “Cô gái xấu xa kia, ngay cả email của tớ màcũng không thèm xem, cậu có tin tớ sẽ tuyệt giao với cậu không?”.
Từ hai giờ sáng tới giờ mới chưa đầy chín tiếng đồng hồ, có vẻ An Châu quá nóng lòng rồi. Thẩm Xuân Hiểu cười cười rồi đặt điện thoại xuống, mởemail và đăng nhập.
Quả nhiên có email, hơn chục bức ảnh,mỗi bức đều là An Châu và một anh chàng đang tươi cười vui vẻ. Đó là anh chàng Daniel mà hồi đó lên máy bay cùng cô ấy.
Trong email, An Châu viết: “Tớ và Daniel sau khi cùng nhau đến Canada, ngày nào cũng rất vui vẻ. Daniel là người đàn ông rất lãng mạn và vô cùng thú vị!Buổi sáng, chúng tớ thường ngắm mặt trời mọc ở Toronto, ban ngày đi dạocác cửa hàng ở Edmonton, tối đến lại cùng nhau ăn tối dưới ánh nến tạiMontreal. Hơn nửa năm nay tớ sống vô cùng hạnh phúc!”
Nhìnnhững bức ảnh ấy cũng thấy thực sự An Châu rất hạnh phúc, cô luôn luônnhư thế, yêu là yêu, không yêu là không yêu, chỉ cần phủi tay là dễ dàng ra đi. Bây giờ cô ấy đã ở trong vòng tay yêu thương của một người đànông và hạnh phúc đến mức quên ngày tháng, đâu có quan tâm tới cảm nhậncủa người khác.
Thẩm Xuân Hiểu biết như thế thật sự rấtkhông công bằng với Lư Hạo Tường, trong mắt cô, Lư Hạo Tường ở nhữngphương diện khác tuy chẳng có gì tốt đẹp, nhưng anh lại vô cùng nghiêmtúc trong chuyện tình cảm. An Châu đã có người yêu mới được hơn nửa nămrồi mà anh vẫn không hề qua lại với một cô gái nào, rõ ràng trong lònganh vẫn còn An Châu.
Nhưng chuyện tình cảm cũng giống nhưngười uống nước, nước nóng hay lạnh thì chỉ mình mới biết. Cô chỉ làngười ngoài, không thể thay đổi được và cũng chẳng thể can dự vào chuyện tình cảm của người khác. Huống hồ, đời sống tình cảm của mình cũng thất bại như vậy, cô có tư cách gì để đồng cảm hay góp ý cho người khác chứ?
Hơn nửa năm không gặp, An Châu vẫn xinh đẹp như xưa, trên bãi biển chan hòa ánh mặt trời, cô và Daniel dáng vẻ thân mật, chỉ thiếu mỗi đôi mắt tỏara ngôi sao. Là bạn thân, Thẩm Xuân Hiểu đương nhiện sẽ chúc phúc chobạn. Nhìn hai người thắm thiết, những ký ức thưở nào bỗng nhiên trỗidậy, trước đây cô cũng từng có niềm hạnh phúc và ngọt ngào như thế, tiếc là người con trai ấy cuối cùng cũng để lại cho cô một vết thương lòng,khiến cô trở thành người cứ nhắc đến tình yêu là lảng tránh.
Vì anh ta, cô đã có một năm vui vẻ nhất trong cuộc đời; nhưng cũng vì anhta, cô đã phải dành tất cả những năm tháng sau này để trả giá cho niềmhạnh phúc ấy. Có lẽ người xưa nói đúng, trăng tròn rồi sẽ khuyết, nướcđầy rồi sẽ tràn. Bởi một năm đó, cô đã nhận được quá nhiều niềm vui vàhạnh phúc, cho nên cô phải mất mấy năm để bồi hoàn.
Đã bốnnăm rồi, đến bao giờ cô mới có hạnh phúc của mình đây? Đến bao giờ cômới không sợ tình yêu và hôn nhân nữa? Đến bao giờ mới có thể gặp đượcmột người có bờ vai vững chãi để nâng đỡ những mỏng manh và yếu đuối của cô?
Thẩm Xuân Hiểu bần thần nhìn những bức ảnh mãi đến khicảm thấy không khí bên cạnh bỗng trở nên lạnh giá. Có người bật điều hòa sao? Cô định thần lại rồi quay đầu nhìn, bên cạnh có một người đứng đó, cô kinh ngạc ngẩng lên theo thân hình người ấy, là Lư Hạo Tường với vẻmặt hầm hầm âm khí. Anh đang chằm chằm nhìn bức ảnh, nhìn khuôn mặt tươi cười của An Châu, ánh mắt như toát ra hai lưỡi dao băng đang muốn đóngbăng cả máy tính.
Trời ơi, sao anh ta lại nhìn thấy chứ?
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Xuân Hiểu là tắt email. Cô luống cuống ấn nút tắt máy, không đợi máy tính tắt xong đã tiện tay gập luôn lại.
Lư Hạo Tường đứng im đó, lạnh lùng nhìn cô rồi lạnh lùng nói: “Đây mới là nguyên nhân chính, phải không?”.
Thẩm Xuân Hiểu giả bộ ngô nghê: “Nguyên nhân gì?”
Ánh mắt Lư Hạo Tường tỏa ra một luồng khí nguy hiểm, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Xuân Hiểu rồi gần như nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nguyên nhân An Châu ra đi, là vì người đàn ông đó? Đúng không?”
Thẩm XuânHiểu chuyển động con ngươi, khóe miệng nhếch lên, gương mặt cố nặn nụcười tươi, ra sức lục lọi mọi từ ngữ trong đầu, nói: “Cũng hơn nửa nămrồi tôi không gặp cô ấy, lâu như thế, điều gì cũng có thể phát sinh mà!Tôi chẳng biết có phải cô ấy đi vì người đàn ông này không đâu. Chuyệngiữa hai người, anh phải rõ hơn tôi chứ?”.
Lư Hạo Tườngchống một tay xuống bàn, tay còn lại vịn lên thành ghế, sầm mặt lại nhưbị ngọn Thái Sơn đè xuống, nhìn cô với ánh mắt núi băng rồi rít từng từqua kẽ răng: “Cô không biết?”.
Dưới sự tức giận của anh,Thẩm Xuân Hiểu bất giác thấy sợ hãi, hơi nghiêng người về phía sau, lúng túng nói: “Tôi không biết!”. Nói xong cô bỗng phản ứng lại, cho dù biết thì đã sao nào? Là An Châu rời bỏ anh ta chứ có phải mình đâu, sao mình phải áy náy chứ? Sao mình phải sợ hãi chứ? Hơn nữa, anh ta như thế làcó ý gì, bức cung sao? Anh ta có quyền gì mà làm như thế?
Cô ngồi thẳng người, đặt tay lên ngực anh, đẩy mạnh một cái rồi nói: “Anhtránh ra, có biết hay không, tôi cũng không phải bẩm báo với anh, chúngta thân thiết lắm sao?”.
Lư Hạo Tường cũng sững sờ, đúng,đây là chuyện của mình với An Châu, chẳng có liên quan gì đến Thẩm XuânHiểu, mình làm thế là giận cá chém thớt rồi. Nhưng cô gái này rõ rànghiểu rõ sự tình, biết An Châu vì sao lại ra đi, biết An Châu ở đâu,nhưng lại không nói, cô ấy luôn ở bên, nhìn anh vì An Châu mà mất ăn mất ngủ, thế mà một chút tin tức về An Châu, cô ấy cũng không chịu tiết lộ.
Nhưng, nếu cô ấy tiết lộ thì đã sao chứ? Cho dù anh đi tìm An Châu thì đã sao? Mọi chuyện sẽ thay đổi ư?
Anh không bao giờ muốn tin An Châu đã ra đi như thế, mà vẫn đợi, đợi mộtngày nào đó cô ấy trở về, trở về bên anh. Bây giờ anh mới biết, đó chỉlà bong bóng xà phòng đẹp đẽ, là anh tự dối mình, dối người. Đã bên nhau lâu như vậy, thế mà anh vẫn không hiểu An Châu, mặc dù vô cùng, vô cùng yêu cô ấy.
Bây giờ, nhìn cô ấy tươi cười rạng rỡ, hạnh phúc bên người đàn ông khác, anh mới biết, mình đúng là một tên đại ngốc. An Châu đã hết yêu anh lâu rồi, thế mà anh vẫn ở đây ngày nhớ đêm mong,chờ đợi cô ấy.
Ngổn ngang suy nghĩ trong lòng, sắc mặt anhbỗng vô cùng căm phẫn, vô cùng đâu khổ, vô cùng thất vọng, vô cùng buồnthương. Thẩm Xuân Hiểu nhìn anh mà thấy hãi hùng khiếp vía. Vừa thầm rủa An Châu tàn nhẫn, vừa thầm trách mình lúc nãy không nên mở email, lạilo lắng Lư Hạo Tường bất ngờ biết được chân tướng sẽ không chịu đựngnổi. Tuy họ chẳng thân thiết gì, ngoài việc cãi lộn hằng ngày thì cũngchẳng nói thêm chuyện gì khác, nhưng dẫu sao anh ta cũng nhìn thấy những bức ảnh ấy từ email của mình, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, mình cũnglà hung thủ gián tiếp.
Cô khẽ đẩy anh, dè dặt nói: “Này… anh không sao chứ?”.
Lư Hạo Tường chầm chậm buông tay rồi từ từ đứng thẳng người, gằn giọngnói: “Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hay là cô mong tôi có chuyệngì?”.
Thẩm Xuân Hiểu bực bội: “Không biết lòng người tốt!”.
“Lòng người tốt? Cô sao?” Lư Hạo Tường nói giọng quái gở: “Cô đừng giả bộtrước mặt tôi, cô là người thế nào liệu tôi còn chưa rõ?”.
“Rõ thì tốt quá rồi.” Thẩm Xuân Hiểu cười. “Đối với loại người như anh, tôi cần gì phải tốt bụng chứ, anh có sống hay chết cũng chẳng liên quan gìđến tôi!” Nói rồi, cô đứng dậy, cầm sổ ghi chép của mình, không thèmnhìn anh lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài.
Lại còn lo lắnganh ta không chịu nổi nữa chứ, mình uống nhầm thuốc thật rồi. Loại đànông nhỏ nhen ích kỷ như thế, thực sự chẳng cần quan tâm. Cô cảm thấy hổthẹn vì chính lòng trắc ẩn của mình.
Sau khi Thẩm Xuân Hiểuđi, Lư Hạo Tường kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Trong không gian yên tĩnh này, anh cảm thấy toàn thân ra rời, trong lòng như cuồn cuộn sónglớn, từng đợt từng đợt thúc vào tim anh đau đớn. Khi không biết chântướng sự việc, anh có thể tự lừa mình lừa người, có thể ôm hy vọng đếncùng, có thể chìm đắm trong những hồi ức đẹp, nhưng bây giờ tất cả đãbày ra trước mắt, ngay cả việc tự lừa dối mình, anh cũng không thể nữarồi.
Lư Hạo Tường gục mặt trên bàn, hai tay ôm đầu, những ngón tay luồn vào tóc.
Thẩm Xuân Hiểu trở về phòng làm việc, An Ni cùng đi vào để đưa cho cô bàibáo của ngày hôm nay. Cô nhận lấy tờ báo và đọc, trong tin tức về giớikinh doanh là một bức ảnh được đặt ở vị trí bắt mắt nhất, tổng giám đốccủa Hoa Vũ và tổng giám đốc của Công ty Long Khánh đang bắt tay thânmật, tiêu đề của bài viết là: “Công ty Long Khánh và trung tâm thươngmại Hoa Vũ sẽ có hy vọng ‘kết thông gia’ trong năm nay”.
Vô cùng bàng hoàng, cô nói: “Sao không đem đến cho tôi sớm hơn?”.
An Ni ấm ức: “Lúc nãy em có gọi giám đốc rồi, nhưng chị và Giám đốc Lư lại đi đến phòng họp nên em không dám làm phiền!”.
Sáng nay đến muộn nên cô vội vội vàng vàng, vừa đến đã thảo luận bản vẽ củaLư Hạo Tường, đúng là An Ni chưa có cơ hội đưa bài báo. Cô nở nụ cười,nói: “Được rồi! Cô ra ngoài trước đi!”.
Vừa đọc báo cô vừa suy nghĩ gì đó, vội vàng lên mạng, trên mạng đã đăng hàng loạt những bài viết tương tự.
Thủ đoạn của quản lý Thị trường bên Long Khánh quả nhiên vô cùng lợi hại,bây giờ còn mượn cả giới truyền thông để đánh bóng chuyện này, rồi lấycớ đó để thúc đẩy hợp tác giữa Hoa Vũ và Long Khánh. Anh ta đi từng bước ra đòn trước như thế, có lẽ việc ra sức cho quầy hàng ở hội chợ triểnlãm là vô cùng bức thiết, nếu không thể quảng bá được sản phẩm mới thìcông ty cô sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Thẩm Xuân Hiểuchăm chú đọc báo, phương thức kinh doanh của Long Khánh quả nhiên giốngnhư một mạng lưới lớn, tận dụng mọi cơ hội có thể chính là muốn đoạt lấy quầy chuyện dụng thời trang duy nhất của Hoa Vũ, không để đối thủ cóbất kỳ cơ hội nào.
“Reng…”
Điện thoại bàn bỗng đổ chuông, Thẩm Xuân Hiểu nhấc máy: “Tôi nghe!”.
“Giám đốc Thẩm, Tổng giám đốc Trần nói đúng mười một giờ sẽ mở cuộc họp, mong chị đến đúng giờ!”, là Tiểu Minh – thư ký của Tổng giám đốc Trần.
Tờ báo này đã đến tay mình thì đương nhiên Tổng giám đốc Trần cũng có,cuộc họp lần này chắc chắn sẽ nhằm vào chuyện ấy. Tiểu Minh thông báođịa điểm xong bèn cúp máy.
Còn hai mươi phút nữa là tới mười một giờ, Thẩm Xuân Hiểu chầm chậm đặt ống nghe xuống, chau mày suy nghĩ rồi tiện tay cầm tờ giấy A4 lên, mau chóng viết lên đó.
Mười phút sau, cô cầm quyển sổ ghi chép, tờ A4 đã viết đầy chữ, báo và bút đến phòng họp.
Đây là phòng họp hạng vừa gần phòng Tổng giám đốc Trần, lúc Thẩm Xuân Hiểubước vào, mới chỉ có thư ký Tiểu Minh, Tiểu Minh cũng đang cầm tờ báotrong tay, thấy Thẩm Xuân Hiểu đến một mình, cũng không lấy làm ngạcnhiên, liền cười: “Giám đốc Thẩm, chị ngồi đợi một lát, mọi người sẽ đến ngay thôi”.
“Được rồi!” Cô vừa ngồi xuống thì cánh cửa mở ra, rồi có người sải bước vào trong.
Cô lướt mắt nhìn khắp lượt, sắc mặt Lư Hạo Tường lạnh tanh, ngồi xuống bên khác. Anh nhận được điện thoại của Tiểu Minh lúc đang ở phòng họp nhỏnên từ đó đến thẳng đây.
Tiểu Minh đưa tờ báo trong tay choanh, Lư Hạo Tường đón lấy đọc, khẽ chau mày, ánh mắt lướt nhanh. ThẩmXuân Hiểu chỉ coi như không nhìn thấy gì, cắm cúi viết lên quyển sổ ghichép. Lư Hạo Tường nhìn cô chằm chằm rồi cúi đầu đọc kỹ nội dung bàibáo. Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh đọc được bài báo này và đọc chămchú.
Tiểu Minh đang bận bịu với những tài liệu trên tay, cả hai người đều không nói gì, căn phòng chìm trong yên tĩnh.
Lúc này cửa lại bật mở, Tổng giám đốc Trần Hoa Sinh và Phó tổng giám đốcGiả Lạc Sơn lần lượt tiến vào, bước đi của Trần Hoa Sinh nhanh mà vữngchắc, ông ngồi xuống vị trí của mình, Giả Lạc Sơn ngồi ở vị trí kế tiếp. Tiểu Minh sớm đã đặt tờ báo lên bàn trước mặt học. Rõ ràng cuộc họp này chỉ có bốn người tham gia.
Trần Hoa Sinh chỉ vào tờ báo, nói: “Giám đốc Thẩm, cô đã đọc bài báo này chưa?”.
Thẩm Xuân Hiểu nói: “Vâng, Tổng giám đốc Trần, tôi vừa mới đọc!”.
“Thế tiến công của Long Khánh rất mạnh, rõ ràng chúng ta đã bị rơi vào thếyếu, cách đây một tháng tôi đã nhấn mạnh rằng nhiệm vụ lớn nhất của quý này chính là đưa được sản phẩm vào quầy chuyên dụng của Hoa Vũ. Theotình hình hiện tại, Giám đốc Thẩm có giải thích gì thêm với tôi không?”
Thẩm Xuân Hiểu biết Trần Hoa Sinh lúc này đang rất bực bội, tất cả những gìmà bộ phận cô làm, Trần Hoa Sinh vẫn chưa nhìn thấy kết quả, việc truyền thông của Công ty Long Khánh lợi hại như thế, đương nhiên là Tổng giámđốc Trần sẽ trách móc cô làm việc không nỗ lực.
Thấy ThẩmXuân Hiểu không trả lời ngay, Giả Lạc Sơn nói: “Giám đốc Thẩm, công việc bên Giám đốc Lư đang tiến triển rất tốt, mẫu mới cũng đã thiết kế xong, hơn nữa sản phẩm mẫu cũng đã được đưa vào sản xuất; còn bên cô, saochẳng thấy tin tức gì thế? Ngồi ở ghế đó thì cô phải làm cho đúng vớichức trách chứ, cô nên học tập giám đốc Thị trường của Long Khánh ấy!”.
Nếu lời nói của Trần Hoa Sinh bao hàm cả sự chỉ trích thì câu nói này củaGiả Lạc Sơn lại trực tiếp phê phán, hơn nữa, ông ta lại dùng tốc độ tiến triển công việc của Lư Hạo Tường để so sánh, chỉ trích hiệu quả côngviệc của bên bộ phận Thẩm Xuân Hiểu, là phó tổng giám đốc trực tiếp quản lý bộ phận Thiết kế và bộ phận Thị trường, bất luận bộ phận nào xảy ra vấn đề ông ta cũng có trách nhiệm, nhưng rõ ràng bây giờ ông ta chẳngcó trách nhiệm gì với công việc, rồi lại chĩa mũi nhọn vào chỉ tríchThẩm Xuân Hiểu, như kiểu chuyện này chẳng hề liên quan gì với mình vậy.
Thẩm Xuân Hiểu hít một hơi, ngẩng đầu lên rồi kìm giọng nói: “Đúng là tiếntriển công việc của bên tôi chậm, tôi sẽ chú ý”. Cô không thể bất mãn,không thể tức giận, cũng chẳng thể tỏ bất cứ thái độ nào với sự háchdịch của Giả Lạc Sơn. Chuyện này từ khi mới bắt đầu, cô đã không mongchờ gì ở Giả Lạc Sơn rồi.
“Chú ý? Chú ý sao đây? Đợi hi cô chú ý thì Công ty Long Khánh đã ký được hợp đồng với Hoa Vũ rồi. Giám đốc Thẩm, cô phải đẩy nhanh tiến độ lên đấy!” Giả Lạc Sơn gõ gõ lênbàn, bất mãn nói.
Thẩm Xuân Hiểu bị Giả Lạc Sơn chỉ tríchthẳng mặt, trong lòng vừa tức giận vừa tủi thân, cô đã làm nhiều việcnhư thế, vậy mà kết quả là, Giả Lạc Sơn vẫn nói gần nói xa rằng cô không đủ năng lực, gì mà ngồi ở ghế đó thì phải làm cho đúng với chức tráchđi chứ. Thành tích bây giờ cô đạt được tuy chẳng thể sánh bằng Công tyLong Khánh, nhưng cũng không phải không có tin tức gì như những lời GiảLạc Sơn nói, cô đã báo cáo tiến triển công việc với Giả Lạc Sơn, bây giờ trước mặt Tổng giám đốc Trần, để đùn đẩy trách nhiệm của mình, Giả LạcSơn đã trực tiếp biến cô thành cái bia đỡ đạn.
Cô chẳng muốn tranh cãi, biết trước rằng không có kết quả gì thì có tranh cãi cũng vô nghĩa, nhưng cũng không có cách nào để tự biện giải ình. Lúc này,Lư Hạo Tường nãy giỡ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: “Thực ra việc truyềnthông lần này của Long Khánh tuy đã gây tiếng vang lớn, nhưng Tổng giámđốc Vương của Hoa Vũ chưa hẳn đã vì thế mà quyết định chọn Long Khánh.Trái lại, việc thúc đẩy truyển thông của Công ty Long Khánh có khả năngsẽ tạo hiệu quả ngược lại. Nên biết cái mà Tổng giám đốc Vương coi trọng là sản phẩm, mỗi một sản phẩm của quầy hàng chuyên dụng, ông ta đềuphải kiểm tra và so sánh nghiêm ngặt, sao có thể vì mấy lời thổi phồng‘có hy vọng kết thông gia’ của giới truyền thông mà ông ta quyết địnhchọn ngay Long Khánh được chứ? Sản phẩm của công ty chúng ta không tồi,bên Giám đốc Thẩm và Tổng giám đốc Vương cũng vẫn giữ liên lạc, Tổnggiám đốc Vương là người nguyên tắc, chỉ cần sản phẩm của công ty chúngta có phản ứng thị trường tốt hơn Long Khánh thì hy vọng của chúng tavẫn rất lớn”.
Giả Lạc Sơn nói: “Cũng không thể nói như thế,sản phẩm của Long Khánh và sản phẩm của chúng ta vốn tương đương nhau,bây giờ hai nhà lại tạo dựng quan hệ thân thiết, theo tôi thấy, họ đãnắm chắc phần chuôi rồi, điều này rất bất lợi với chúng ta. Giám đốcThẩm, chẳng phải cô cũng quen biết người bạn trong giới truyền thông ư?Sao không nghĩ ra chiêu này chứ?”
Thẩm Xuân Hiểu thiếu chútnữa thì thổ huyết, cái cô cần thúc đẩy là sản phẩm, chứ không phải conngười, cũng giống như bên Long Khánh, phải để tổng giám đốc hai bên gặpmặt rồi cổ súy mấy từ ‘có hy vọng kết thông gia’ là có thể hợp tác đượcsao? Thật sự nếu có chuyện dễ dàng như thế thì cũng sẽ không khó vàođược quầy chuyện dụng Hoa Vũ. Nhưng cô không ngờ, Lư Hạo Tường lại nóinhững câu thấu tình ấy.
Cô lướt mắt nhìn, Lư Hạo Tường sắc mặt lạnh lùng, cũng chẳng thèm nhìn cô.
Giả Lạc Sơn không hài lòng noi: “Giám đốc Thẩm, cô nên rút ra bài học kinh nghiệm!”.
Trần Hoa Sinh nhìn Giả Lạc Sơn rồi quay sang nói với Thẩm Xuân Hiểu: “Giám đốc Thẩm, cô nghĩ như thế nào thì đừng ngại nói ra!”.
Thẩm Xuân Hiểu giở kẹp tài liệu rồi đưa tờ A4 đã viết đầy những chứ cho Tổng giám đốc Trần, nói: “Tổng giám đốc Trần, đây là một phần kế hoạch màtôi vừa vạch ra, vì thời gian vội quá nên vẫn chưa nhập vào máy tínhđược, ông xem qua giúp!”.
Trần Hoa Sinh nhận lấy, xem tỉ mỉmột lượt rồi nghiêng đầu nói với Giả Lạc Sơn: “Bên hội chợ triển lãmtiến triển thế nào rồi, có thể thực hiện được không?”.
GiảLạc Sơn thấy đề tài đã chuyển đến mình, vội trả lời: “Đang thực hiện,vẫn đang thực hiện. Hội chợ triển lãm năm nay các công ty cạnh tranhmạnh mẽ, nhưng hy vọng của chúng ta là rất lớn!”.
Trần HoaSinh gật đầu nói: “Hội chợ triển lãm lần này suy cho cùng cũng là mụctiêu mà tất cả các thương nghiệp tranh đấu, nên độ khó lớn là điều chắcchắn. Tôi hy vọng năm nay chúng ta có thể thực hiện được.”
Giả Lạc Sơn nói thăm dò: “Những năm trước chúng ta đều không có suất vàohội chợ triển lãm, nhưng việc tiêu thụ sản phẩm vẫn rất tốt. Hơn nữa,bây giờ nếu giành được suất thì sản phẩm đem vào triển lãm đều là sảnphẩm đã có thị trường nhất định, thế mà chúng ta vẫn chưa có sản phẩmmới để trưng bày”.
“Sao lại chưa có sản phẩm mới?”, Trần Hoa Sinh nói, “Loại mẫu sản phẩm do Giám đốc Lư thiết kế mà chúng ta địnhđưa vào quầy chuyên dụng Hoa Vũ chẳng phải là sản phẩm mới sao?”.
Giả Lạc Sơn trừng mắt ngạc nhiên. “Loạt sản phẩm này trước mắt chỉ là những sản phẩm mẫu được đưa vào sản xuất thử, nhiều mẫu như thế mà hội chợtriển lãm lại sắp đến, liệu có sản xuất kịp không?”
Lư Hạo Tường lạnh nhạt nói: “Vấn đề này tôi đã trao đổi qua với Giám đốc Thẩm, sẽ không lỡ đâu!”.
“Hai người đã bàn bạc rồi sao?” Giả Lạc Sơn càng bất ngờ. “Sao tôi không biết?”
“Sáng nay chúng tôi vừa trao đổi nên vẫn chưa kịp báo cáo với anh!” Lư Hạo Tường nhếch khóe môi rồi cười cười.
Ngay cả bản kế hoạch, Thẩm Xuân Hiểu cũng mới kịp viết tay, đương nhiên đólà kết quả của lần trao đổi vừa xong, nhưng Trần Hoa Sinh có vẻ rất hàilòng khi đọc bản kế hoạch đó, nói: “Hai người cứ theo kế hoạch này màthực hiện”, sau đó quay sang Giả Lạc Sơn. “Kế hoạch này có được thực thi thuận lợi hay không còn phải xem xét Phó tổng giám đốc Giả thế nàonữa!” Nói rồi ông đưa bản kế hoạch của Thẩm Xuân Hiểu cho Giả Lạc Sơn.
Giả Lạc Sơn đọc mới biết bản kế hoạch này là kế hoạch về việc gia nhập vàohội chợ triển lãm như thế nào để sản phẩm có được chỗ đứng, tuy chỉ làbản viết tay sơ bộ nhưng thực sự đây là phương án rất tốt. Có điều, liệu có dễ dàng gia nhập hội chợ triển lãm không? Giả Lạc Sơn hậm hực nghĩ,hai người này thực sự đã đẩy vấn đề khó khăn ấy vào tay mình rồi!
Cuộc họp kết thúc, Trần Hoa Sinh đi trước, Giả Lạc Sơn cũng theo ngay sau,Thẩm Xuân Hiểu thu dọn đồ đạc trên mặt bàn, rồi nói với Lư Hạo Tường:“Tôi tưởng anh sẽ mãi mãi là cái hũ nút chứ!”.
Lư Hạo Tườnglạnh lùng nói: “Cô đừng tự đa cảm như thế, với lại tôi cũng có giúp côđâu. Thứ nhất, tôi nói sự thật; thứ hai, cô nên biết tôi còn lo lắng hơn cả Tổng giám đốc Trần, thiết kế của tôi gặp phải nhân viên thị trườngvụng về như cô, không biết sẽ thành thế nào đây!”.
“Tôi vụng về? Tôi vụng về như thế nào?” Thẩm Xuân Hiểu đâu thể chịu đựng sự đảkích như thế, vì không chịu đựng được nên cô càng cất cao giọng.
“Vụng về thế nào thì tự cô biết, tôi gửi hết hy vọng vào hội chợ triển lãm,tôi sợ chỉ ôm ấp niềm vui hão thôi”, Lư Hạo Tường lạnh lùng cười nói.
Thẩm Xuân Hiểu lạnh mặt. “Chuyện đó không cần anh quan tâm, Tổng giám đốcTrần đã hạ lệnh rồi, hy vọng về hội chợ triển lãm là rất lớn, chỉ cầnvào được đó tôi có thể khiến cho sản phẩm thu hút được sự chú ý của mọi người.”
“Ồ, sao trời tối thế?” Lư Hạo Tường làm vẻ nhìntrời rồi quay đầu cười nhạo, nói: “Cô nói khoác thì cũng phải nhìn trời, đừng có để gió to trẹo lưỡi!”.
“Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy tôi có nói khoác không!” Thẩm Xuân Hiểu gằn giọng.
Lư Hạo Tường cười ha ha, nói: “Đợi đến lúc thấy được thì tất cả đã khôngthể thay đổi nữa”. Anh định đi ra, tay vừa chạm vào nắm cửa liền quayđầu, cười mỉa mai: “Đúng rồi, Phó tổng giám đốc Giả nói, cô cũng quenngười làm trong ngành truyền thông, nếu cô thực sự tài hèn sức mọn thìcũng có thể học tập theo cách của Long Khánh mà!”.
“Tôi đâu có ngốc như anh!” Thẩm Xuân Hiểu hậm hực.
“Ồ, tôi đang muốn nghe cô nói rõ hơn đây!” Lư Hạo Tường buông tay, lại đi vào.
Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt nhìn, cô thực sự không muốn nói, nhưng thái độkhinh miệt của Lư Hạo Tường thật sự khiến cô không thể không mở lời. Côcắn răng, lạnh lùng nói: “Tôi cứ tưởng anh inh lắm, thế mà cũngnghĩ ra phương pháp tồi đến thế!”.
“Sao lại là phương pháptồi chứ? Giám đốc Thị trường bên Long Khánh chẳng phải đã làm rất tốt,ngay cả Tổng giám đốc Trần đọc bài báo cũng biến sắc đấy thôi!”Lư HạoTường thong dong, khóe môi nhếch lên nụ cười nham hiểm.
“Xin anh động não chút đi, Lư Hạo Tường, việc cạnh tranh để được quầy thờitrang duy nhất của Hoa Vũ không chỉ có công ty ta và Long Khánh, anhbiết có tất cả bao nhiêu công ty không? Anh biết có bao nhiêu người đang cố gắng chen chân, cố gắng dựa vào các mối quan hệ, vắt óc suy nghĩ,tận tâm tận lực để tranh giành không? Thủ đoạn của Long Khánh đích thựcrất inh, tự xuất đầu lộ diện trước, không sai, bọn họ tiên phong đi trước, có vẻ tiến triển rất tốt, nhưng chỉ cần chưa ký hợp đồng thì họ không thể vui mừng quá sớm được!”
“Đi tiên phong chẳng phải là điều mà người ta luôn mong muốn sao?” Lư Hạo Tường dựa vào bàn họp,nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
Thẩm Xuân Hiểu lại nhìnanh với ánh mắt khinh thường hơn. “Giám đốc Lư, anh đã nghe thấy câu này chưa? Kẻ đi tiên phong sẽ tránh được mũi giáo trước mặt nhưng khó phòng tên ngầm sau lưng. Bây giờ họ đang có thể tiên phong song lại trở thành mục tiêu công kích của bao nhiêu kẻ khác. Long Khánh chỉ là một côngty, họ có thể chống lại được những lực lượng hăm he xung quanh không?”Cô đảo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ miệt thị và coithường. “Đương nhiên, sự cạnh tranh trên thị trường có mãnh liệt đến đâu thì loại người chỉ biết lý luận suông, ngồi trong nhà mà không quantâm đến mọi việc sao có thể suy nghĩ thông suốt chứ. Tôi thật sự đã ănnhầm thuốc mất rồi, đi giải thích những thứ này với anh đúng là đàn gảytai trâu!”
“Bộp, bộp, bộp!”
Lư Hạo Tường khẽ vỗ tay, vẻ mặt tươi cười nhưng ngữ khí lại khá cay nghiệt: “Cũng không ngốc lắm!”.
“Lư Hạo Tường, anh có ý gì?”
“Ý nghĩa lộ rõ trên mặt chữ đó thôi.” Anh đi đến gần cửa, kéo cửa, địnhbước ra lại ngoái đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tôi cá với cô, kế hoạchcủa cô sẽ đứt gánh giữa đường, bởi cô căn bản không thể vào được hội chợ triển lãm!”.
Lư Hạo Tường nói chắc như thế, tự tin như thế, có vẻ đã nhìn thấy kết quả, những câu nói này chỉ là kể lại sự thựcthôi chứ chẳng phải đoán già đoán non gì.
Thẩm Xuân Hiểu bực bội: “Anh đúng là đồ mồm quạ, anh không nói câu này, người ta bảo anh câm sao?”.
Lư Hạo Tường cười khẩy, nói: “Tôi chỉ không muốn có những người tự tin một cách mù quáng, thiết kế của tôi không thể để một nhân viên thị trườngkém cỏi hủy hoại. Tôi hy vọng nó sẽ được đặt ở vị trí thích hợp!”
“Nếu không tin tôi thì anh tự làm đi!”
“Tôi cũng nghĩ như thế nếu cô trả lương cho tôi!” Lư Hạo Tường liếc mắt nhìn cô, nói: “Hãy làm việc đúng với chức trách của mình, tôi không có nghĩa vụ vì năng lực kém cỏi của người khác mà bỏ phí thời gian và năng lựccủa bản thân!”.
Thẩm Xuân Hiểu đảo mắt, bỗng tươi cười:“Những kẻ năng lực kém cỏi thường dùng những lời lẽ nghe có vẻ cao ngạo, đường hoàng để che lấp sự kém cỏi, chỉ nói lý thuyết suông, hay soimói, làm việc như mèo mửa, ngu ngốc như lừa. Giám đốc Lư, tôi có thểhiểu được!”.
“Tùy cô muốn nghĩ sao thì nghĩ!” Lư Hạo Tường ngạo mạn nói, liếc nhìn cô một cái rồi đi ra.
Thẩm Xuân Hiểu ném sự căm hận theo bóng lưng anh, sau buổi tối qua, cô cứtưởng Lư Hạo Tường đã có chút lương tâm, nhưng sự thật đã chứng minh ácquỷ vẫn là ác quỷ, dù có đeo hạt tràng cũng không thể thành Phật được.Con người này đúng là tiểu nhân trở mặt như trở bàn tay, vui buồn thấtthường.
Có lẽ những bức ảnh của An Châu là sự đả kích quá lớn đối với anh ta, nên chỉ trong chốc lát anh ta đã trở lại nguyên hình.
Khốn khiếp!
Thẩm Xuân Hiểu thầm trút giận, nhưng điều kỳ lạ là, trút giận rồi, tronglòng cô lại có vài phần áy náy, vì lúc vô ý cô đã trở thành một công cụ khiến anh trở lại nguyên hình.
Đôi khi, mãi mãi không biếtchân tướng sự việc lại là điều hạnh phúc nhất. Đến một ngày nào đó,khoảnh khắc tấm màn che được vén lên, sự thật cay nghiệt dần hiện rõ thì cũng là lúc giấc mộng đẹp vỡ tan tành.
Lư Hạo Tường tuychẳng phải là người tốt đẹp gì, nhưng thực tế mà nói người ác cũng cónhững giấc mộng đẹp. Dường như cô đã đập tan giấc mộng trong trái timanh. Tuy anh không còn ở độ tuổi mơ mộng nữa, nhưng cô vẫn không hy vọng mình là người đập tan giấc mộng đó. Cái cô An Châu đáng chết kia, biệttăm biệt tích nửa năm rồi mà chỉ cần mượn một email đã có thể dễ dàngnúp sau hậu trường.
Kết bạn cũng phải cẩn thận, giúp An Châu thu xếp việc lộn xộn đã đành, còn phải thay cô tiếp tục chịu đựng sựhằn thù, căm hận và trả đũa.
Thẩm Xuân Hiểu dọn đồ đạc rồiđi ra ngoài phòng họp, cô sẽ không vì một người ngoài mà làm ảnh hưởngđến công việc cũng như cuộc sống của mình. Trả đũa thì sao chứ? Hằn thùthì sao chứ? Cô sớm đã quen rồi, lúc nào cũng bị đả kích.
Vất vả gần hai tiếng đồng hồ, trên mặt bàn lúc này đã đặt một bản in phương án tường tận, hoàn chỉnh. Cô đã hoàn thiện từng chi tiết nhỏ của bản kế hoạch, chỉ cần vào được hội chợ triển lãm thì chắc chắn cô có thể khiến cho quầy hàng triển lãm của mình đông như trẩy hội.
Nhữngngày này vô cùng bận rộn, toàn thân ra rời, bây giờ mọi việc đã đượcchuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn một bước quan trọng nữa là cô có thể thở phào rồi.
Nhìn qua lớp cửa kính, phòng làm việc lớn phía ngoàikhông còn một bóng người, nhìn đồng hồ, đã quá nửa thời gian nghỉ trưarồi, thế mà cô cứ vùi đầu vào công việc đến mức quên cả thời gian.
Vì buổi sáng đi vội quá nên cô vẫn chưa kịp ăn gì, sau đó lại bận bịu đếntrưa, bây giờ nghỉ ngơi, mới thấy thật sự rất đói. Cô gọi một suất ănnhanh rồi tiện tay bấm số của Triệu Yến Minh, đã hơn mười ngày khônggặp, chẳng biết tình hình cô ấy bây giờ thế nào.
Điện thoạikết nối, Triệu Yến Minh vừa bắt máy đã gắt gỏng: “Cái cô họ Thẩm kia,sao mới sáng tinh mơ đã bảo An Châu gọi điện cho tớ hả? Tớ mà nhìn thấycậu, tớ xé xác cậu ra đấy!”.
Thẩm Xuân Hiểu nhớ ra chuyệntối qua, liền cười nói: “Lúc trước cậu chẳng nói chúng ta là chị em đờiđời kiếp kiếp đấy thôi, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, sao mớinhận một cuộc điện thoại, cậu đã bực tức đếm mức ấy?”
“Nhưng cũng phải xem giờ giấc thế nào chứ, đang lúc tớ hẹn hò với anh chàngđẹp trai, còn đúng thời điểm quan trọng, thế mà bị cuộc điện thoại ấyquấy rối, liệu tớ có thể không bực sao?”
Thẩm Xuân Hiểu kinh ngạc, mới mười ngày không gặp mà đã tiến triển thần tốc rồi, vội truyhỏi: “Hẹn hò với anh chàng đẹp trai? Khai mau, anh chàng đẹp trai nào?Có phải sắp có hỷ sự rồi không?”.
“Sắp cái đầu cậu ấy, là tớ nằm mơ mà!” Triệu Yến Minh bất mãn nói: “Người ta khó khăn lắm mới cógiấc mơ như thế. Nếu không phải tớ thấy hơn nửa năm nay cuối cùng cậu ấy cũng có chút lương tâm thì tớ đã tìm cậu ấy tính sổ rồi!”.
“Phì!” Thẩm Xuân Hiểu cười phì, vừa cười vừa nói: “Yến Minh, cậu cũng quá hồđồ đấy! Đã đi xem mặt bao nhiều lần rồi, ảnh cũng đã gửi đến cho các nhà mai mối, hoạt động nào cũng tham gia, nói thế nào thì cũng coi như cốgắng hết sức vì hôn nhân đại sự, nhưng lại chẳng thu được kết quả gì,bây giờ chỉ chìm đắm trong giấc mơ để gặp được anh chàng đẹp trai thôisao?”.
“Tớ vui vẻ trong mơ thì cậu quản được chắc?” TriệuYến Minh hổn hển nói, nhưng nháy mắt một cái, cô ấy đã hưng phấn, bừngbừng khí thế nói: “Xuân Hiểu, cậu không biết đâu, anh chàng đó thực sựrất đẹp trai, tưởng chừng như tất cả những gì ưu tú đều tập hợp trênngười anh ta vậy, tác phong đĩnh đạc, cử chỉ phóng khoáng, đối nội đốingoại đều tốt… vô cùng hoàn mỹ! Nếu bây giờ thật sự có thể gặp được anh chàng hoàn mỹ như thế ngoài đời thì có nằm mơ tớ cũng sẽ bật cười tỉnhdậy!”.
Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Mộng tưởng là những mongđợi không thực tế, cậu mau tỉnh lại đi”. Trái tim cô bỗng dao động, liền chuyển chủ đề: “Có điều, anh chàng đảm việc nhà, giỏi việc xã hội màcậu muốn, tớ cũng quen một người như thế, vô cùng đẹp trai, tớ nghĩ haingười nhất định sẽ hợp nhau, hay là tối nay hẹn gặp nhé?”.
“Thế sao cậu không giành lấy?”
“Cậu có gặp hay không? Sao nói nhảm nhiều thế!”
“Gặp, gặp, đương nhiên sẽ gặp, có anh chàng đẹp trai thì tội gì mà không gặpchứ, nếu ưng ý cũng có thể chữa được chứng bệnh lải nhải của bố mẹ tớ.” Triệu Yến Minh hớn hở nói, vừa nhắc tới mấy từ “chứng bện lải nhải”, cô lại bắt đầu luôn miệng kêu khổ: “Bố mẹ tớ càng ngày càng thúc ép, cònđịnh gửi ảnh và thông tin của tớ đến tất cả các công ty mai mối trêntoàn quốc, cậu nói xem tớ có ế ẩm đến thế không? Bây giờ ông bà ngày nào cũng gia tăng áp lực lên tớ, nếu có thể nhìn thấy được những áp l
Xem tiếp: Chương 5 : Tiếng Hoa Nở