61 Chương 60Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, xuất hiện ở cửa ra vào lại là Ân Khả!Ngực giống có sợi dây thừng cột lại và xoắn nhiều lần, Âu Dương Tịch mặt tái nhợt, ánh mắt lại như cũ lợi hại, nói: “ Tại sao lại đến đây?!”Ân Khả vẻ mặt lo lắng: “Nghe nói…… cậu lại phát bệnh, cho nên tôi nhịn không được tới thăm……”Âu Dương Tịch giữ vẻ mặt bình thản, nhìn qua ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Tôi không sao!”Ân Khả cắn môi: “Tịch……”Âu Dương Tịch chậm rãi xoay đầu lại, nhìn Ân Khả: “Mình biết rõ cậu muốn nói gì, nhưng là mình không muốn nghe.
62 Chương 61Tính tính thời gian, qua hai ngày nữa chính là lúc Tầm Tân Đồng xuất ngoại, trên chân Tầm Thiên Hoan vết thương cũng gần khỏi hẳn, cảm giác cuộc sống thật đúng là không được tự nhiên, thật hoài niệm trước kia cùng Kiki còn có Tịch cùng một chỗ, như vậy tiêu diêu tự tại, vô câu vô thúc……Sửa sang lại kiểu tóc, thay một bộ quần áo thoải mái màu trắng, Tầm Thiên Hoan lần đầu tiên chuẩn bị rời khỏi nhà, trong khoảng thời gian chân cô bị thương cô tại Bắc gia tuyệt không có ra khỏi cửa, mặc dù cùng Tịch có điện thoại liên lạc nhưng trong lòng lại luôn có một loại dự cảm bất hảo, cũng nói không được vấn đề tột cùng là từ đâu ra, là vì cô thường xuyên điện thoại cho hắn mà hắn lần nào cũng không có kịp thời tiếp? Là vì trong lúc đang trò chuyện, hắn thường xuyên nhanh chóng cắt ngang? Hay là do cách nói chuyện của hắn? Không nghĩ ra, để ý không rõ, chỉ có tự mình đi gặp hắn.
63 Chương 62 Nhắm mắt, hít một cái thật sâu, lại mở mắt ra, rơi vào mi mắt chính là hình dáng cô hồng nhuận trong men say, ngực đẫy đà như ẩn như hiện, trắng nõn da thịt, dưới ánh đèn kiều khu càng tản ra hết sức mê người……Hắn không nhanh không chậm từ tốn cởi ra trên người mình tất cả chướng ngại, sau đó nhìn cô, nghiêng đến trước thân thể cô, chậm rãi cởi áo ngoài của cô, từng cái từng cái rút đi, đại chưởng nhẹ nhàng mà mơn trớn thân trơn mềm thoải mái da thịt, con mắt chăm chú chú thị trần trụi kiều khu, nam tính không những rõ ràng có phản ứng mà lại tại nhanh chóng tăng trưởng……Mang tới một đoạn trong suốt băng dính, kéo xuống một đoạn cắn đứt, đem cổ tay của cô giơ lên phía trên đầu, dùng băng dính dán chúng tại trên ghế sa lon, một tầng lại một tầng cố định trụ, sau đó tay kia cũng như thế…… Hết thảy làm tốt sau, Tầm Tân Đồng cúi xuống, bắt đầu hôn lên thân thể của cô……Trong đầu choáng váng, chóng mặt quay cuồng, đôi mắt Tầm Thiên Hoan nặng nề không mở nổi, giống trong bóng đêm, có một thanh gông xiềng một mực giam cầm thân thể của mình, nghĩ động lại không nhúc nhích được…… Vì vậy, cô liều mạng dùng sức, liều mạng giãy dụa……Bất tri bất giác…… Cảm giác trong miệng xâm nhập vào một dị vật, đem miệng của mình chống thật to…… Rất khó chịu, phi thường phi thường khó chịu……Cô tiếp tục liều mạng giãy dụa…… Phá tan cuối cùng một đạo gông xiềng — mở to mắt!Xuất hiện ở trước mắt thì ra là nam tính bị phóng đại, mà trong miệng mình chính đang ngậm gốc cây nam tính, đuôi mắt có thể thoáng nhìn đây là thân hình một nam tính trần trụi, hơn nữa còn là một thân hình rất đẹp, hơi gầy, nhưng không hề kém phần quyến rũ!Muốn động……Lại không nhúc nhích được……Tay tựa hồ bị vật gì đó giam cầm, mà thân thể của mình lại bị thân hình nam tính này ngăn chận, cái nam tính tại trong miệng mình ra ra vào vào……“Ô……”Tầm Thiên Hoan muốn phun ra, nhưng không có dư thừa không gian làm cho cô động, chính mình muốn nói chuyện, miệng ngọ nguậy không ngừng, chỉ là mang đến cho chàng trai phía trên khoái cảm càng lớn.
64 Chương 63Tầm Thiên Hoan lạnh lùng: “Vừa rồi, em bỏ thuốc vào rượu phải không?”Vừa rồi phản ứng của cô rất kì quái, tuy dục vọng của con người là bình thường, nhưng cô cảm giác thân thể mình kì quái, giống như có dược tính khống chế bản thân……Tầm Tân Đồng bỗng nhiên mở to mắt, đầu tiên là giật mình, sau đó cười: “Thật thông minh.
65 Chương 64Tầm Thiên Hoan bị dẫn tới một gian phòng cũ nát, trong phòng đó loạn thất bát tán, khắp nơi tản ra một mùi nấm mốc, bốn phía mạng nhện giăng kín, tro bụi đóng tầng tầng lớp lớp……Tầm Thiên Hoan trừng mắt Bắc Cùng Không: “Bác làm cái gì vậy?!”Bắc Diệc Không mặt không biểu tình nói: “Chỉ cần Diệc Hâm tiểu tử kia chịu ngoan ngoãn nghe lời của ta, vậy cô lập tức có thể ra khỏi…!”Tầm Thiên Hoan không khỏi cười lạnh: “Thì ra là bắt tôi tới uy hiếp cháu của ông ư?”Bắc Diệc Không rút ra một điếu thuốc lá châm lửa, hung hăng hít một hơi: “Đây không tính là uy hiếp, ta chỉ là muốn lấy lại những thứ ta nên có!”Tầm Thiên Hoan liếc xéo hắn: “Như vậy, ông cho rằng Bắc Diệc Hâm sẽ vì tôi, mà chi tiền sao?”Bắc Diệc Không nói: “Vì cô sẽ không, nhưng là vì thanh danh Bắc gia – hắn sẽ làm.
66 Chương 65Người hầu từ trên xuống dưới của Bắc gia tinh thần càng ngày càng bất an, thỉnh thoảng tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ nghị luận, xao động, tựa hồ có một con sóng dữ bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập vào Bắc gia……Ân Khả đem quản gia kéo qua hỏi: “Như thế nào, thiếu gia còn đang trong phòng sao?”Quản gia gật đầu nói: “Đúng vậy, thiếu gia đã ở trong đó hai ngày hai đêm, không có ra khỏi phòng, cũng không cho bất luận kẻ nào đi vào.
67 Chương 66: Bắc Diệc Hâm chếtTầm Thiên Hoan vươn tay, chậm rãi bưng lên cà mèn……Cố hết sức mở ra cà mèn, lại chần chờ cầm lấy chiếc đũa, gắp một nhúm món ăn, thật vất vả mới nhét vào trong miệng, chậm rãi nhai lấy……Nước mắt óng ánh sáng long lanh, một giọt một giọt rơi xuống, rớt vào trong cà mèn……Đã bao nhiêu lâu?Trong này, cô rốt cuộc ngây người bao lâu? Tuy nhiên cô bất quá mới nhìn đến ba cái mặt trời mọc mặt trời lặn, chính là, cô cảm giác đã trôi qua tam sinh tam thế…… Lòng của cô dần dần bị mài mòn, cho tới bây giờ tim của cô đã đập nhanh đến không thể nghe thấy nhịp, cô sợ hãi, hoàn toàn bị nhấn chìm trong sợ hãi……Vì cái gì?Đã lâu như vậy, cô còn muốn sống ở chỗ này?Vì cái gì?Không có người tới cứu cô?Có phải là — thế giới này, chỉ còn lại một mình cô……Không có Tịch, không có người một lòng muốn bảo vệ cô……Tịch, anh ở đâu?Có biết hay không, em rất sợ hãi, rất sợ hãi, rất sợ hãi……Mí mắt càng ngày càng sụp xuống, ý thức càng ngày càng mất dần, thân thể tựa hồ càng ngày càng nhẹ, cà mèn bỗng nhiên từ trên tay rớt xuống, cô ngã xuống đất ngất đi……Tiếng mở khóa lần nữa vang lên, nam nhân mang mặt nạ nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ra, lần nữa đi đến, nhìn qua người phụ nữ nằm xỉu trên mặt đất, không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó tiến tới phía trước, nhẹ nhàng mà đem cô bế lên, đi ra khỏi gian phòng……“““““““““““““““““Theo đưa tin:Tổng tài của tập đoàn Bắc thị trong vòng một đêm bạo bệnh đã qua đời, tin tức kỳ quặc, có thể khi tin tức lộ ra, di sản khổng lồ của hắn lần nữa đem phân chia!!Về việc tổng tài của tập đoàn Bắc thị đột ngột mất đi, nỗi băn khoăn làm dậy lên vô số giả thuyết.
68 Chương 67Bắc Diệc Uy ngồi ở bên cạnh giường bệnh, lẳng lặng nhìn người ở trên giường hôn mê – Tầm Thiên Hoan, chỉ thấy cô khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, nhắm hai mắt, cau chặt lông mày, môi khẽ nhếch rồi lại khẽ mím, thì thào, đại đa số đều nghe không rõ đang nói cái gì, nhưng mà Bắc Diệc Uy lại nghe đến cái chữ kia:“Tịch…… Tịch……”Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Bắc Diệc Uy không có bất luận biểu cảm gì, khêu gợi môi nhếch, đôi mắt đen nhánh thật sâu, nhìn chằm chằm vào thân thể trên giường, hắn chậm rãi giơ lên ngón tay thon dài mà tiết cốt rõ ràng, ngón tay trên không trung chần chờ rồi vươn hướng khuôn mặt nhỏ nhắn hôn mê xoa gò má lúc lạnh lúc nóng, da của cô rất tốt, sờ vào cực kỳ thoải mái, vài ngày không gặp mà cô tựa hồ gầy không ít, thịt trên gò má đã gầy một nửa, hai má thịt thiếu, cái cằm cũng hơi chút tiêm tiếu rất nhiều, Bắc Diệc Uy phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn không những đã để ý dung mạo của cô, mà hắn còn để ý lòng của cô……Tầm Thiên Hoan hôn mê một đêm, Bắc Diệc Uy tại bên giường trông, đa số thời gian đều là lẳng lặng nhìn cô, lau mồ hôi trên trán cho cô, mỗi lần chăn đắp bị cô vô tình xốc lên hắn lại cẩn thận kéo lại cho cô, thật sự quá mệt mỏi hắn sẽ thiêm thiếp một hồi, nhưng là tính cảnh giác của hắn rất cao, chỉ cần Tầm Thiên Hoan vô ý động động, hắn đều tỉnh lại, sau đó, tiếp tục quan sát cô, ngẫu nhiên nghiêng hạ thân đi, tại trên gương mặt của cô nhẹ nhàng hôn xuống……Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, gió nhẹ nhàng mà quét lá cây, Tầm Thiên Hoan y nguyên nhắm mắt……Bắc Diệc Uy từ trên ghế đứng lên, thân hình khêu gợi chậm rãi đi đến cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, kinh ngạc ngẩn người……Tầm Thiên Hoan ngón tay giật giật, trong miệng nỉ non âm thanh càng lúc càng lớn: “Tịch…… Tịch……”Bắc Diệc Uy tựa ở cửa sổ nhìn cô, ánh mắt thật sâu, tim đập rộn rã như máy móc hỗn loạn, tìm không thấy bất luận cái gì cảm tình……Đến tối đêm, Tầm Thiên Hoan rốt cục chậm rãi mở to mắt, như phiến lông mi giương khải, một đôi mắt long lanh như nước khẽ chớp, đôi mắt trong suốt, đầu óc có chút choáng váng, trong miệng không ngừng kêu: “Tịch…… Tịch…… Anh ở đâu?”Bắc Diệc Uy bỗng nhiên giật mình, trong nháy mắt ánh mắt sáng lóe lên ánh sáng kinh hỉ, chú thị Tầm Thiên Hoan, trên môi rốt cục hiện lên nét cười, mừng rỡ nói: “Thiên Hoan, em rốt cục tỉnh!!”Tầm Thiên Hoan mơ màng nghe tiếng, có chút quay đầu, trong tầm mắt xuất hiện thân ảnh Bắc Diệc Uy tuấn tú lạnh lùng, nhưng là, rất mơ hồ, mơ hồ làm cho cô thấy không rõ mặt mũi của hắn, không biết hắn là ai, trong miệng chỉ lẩm bẩm nói: “Tịch…… Tịch……”Bắc Diệc Uy sững sờ, trên môi nét cười biến mất, ánh mắt lại khôi phục thâm trầm, nhìn cô mà không nói.
69 Chương 69Bắc Diệc Uy mặt không biểu tình đi ra ngoài phòng bệnh, trên hành lang đi vài bước, bước chân dừng lại, lưng tựa tại trên vách tường, đầu ngửa ra sau, trong hành lang người bệnh cùng bác sĩ hộ sĩ tới tới lui lui…… Nhưng là, hắn vẫn cảm thấy cô tịch, thâm tâm cô đơn, lạnh giá như băng thấu xương……Rất lâu sau đó……Hắn chậm rãi lấy điện thoại cầm tay ra, liên tiếp nhấn số, tuy là lần đầu tiên gọi cho số này nhưng hắn lại phi thường quen thuộc, đơn giản là, cùng hắn có quan hệ……“Uy?”Một lát sau, Bắc Diệc Uy mới mở miệng: “Tôi là Bắc Diệc Uy.
70 Chương 69Bắc Diệc Uy mặt không biểu tình đi ra ngoài phòng bệnh, trên hành lang đi vài bước, bước chân dừng lại, lưng tựa tại trên vách tường, đầu ngửa ra sau, trong hành lang người bệnh cùng bác sĩ hộ sĩ tới tới lui lui…… Nhưng là, hắn vẫn cảm thấy cô tịch, thâm tâm cô đơn, lạnh giá như băng thấu xương……Rất lâu sau đó……Hắn chậm rãi lấy điện thoại cầm tay ra, liên tiếp nhấn số, tuy là lần đầu tiên gọi cho số này nhưng hắn lại phi thường quen thuộc, đơn giản là, cùng hắn có quan hệ……“Uy?”Một lát sau, Bắc Diệc Uy mới mở miệng: “Tôi là Bắc Diệc Uy.
71 Chương 70Bắc Diệc Uy kiên định âm thanh dứt khoát nói: “Tôi không cho phép!”Tầm Thiên Hoan khí lực thoáng khôi phục, cố vén chăn lên từ trên giường đứng lên, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không cần sự đồng ý của anh.
72 Chương 71Ôi trời !!! Càng ngày càng yêu Bắc Diệc Uy chết đi được, anh ấy yêu càng ngày càng đậm mà còn chung thủy nữa chứ, Âu Dương Tịch không so được rồi!!!!Tầm Thiên Hoan sửng sốt.
73 Chương 72Trong phòng chỉ còn lại có Tầm Thiên Hoan cùng Âu Dương Tịch, Âu Dương Tịch ánh mắt chú thị ngoài cửa, thật lâu thật lâu cũng không lên tiếng, tựa hồ nghĩ đến cái gì phi thường nhập thần, Tầm Thiên Hoan nghiêng đầu, nhìn hắn một lát, sau đó nói: “Tịch, anh vừa mới không phải nói bề bộn nhiều việc sao? Anh cũng nên đi đi, em một mình tại trong bệnh viện có thể chăm sóc bản thân, hơn nữa em cũng không phải bệnh nặng lắm.
74 Chương 73Âu Dương Tịch đi ra ngoài mua cơm cho Tầm Thiên Hoan, Tầm Thiên Hoan một người nhàm chán, liền tùy ý cầm lấy điện thoại, xem xét, ai ngờ, vừa mở ra còn chưa kịp nhìn tới mười cuộc điện thoại nhỡ, chuông điện thoại di động lại vang lên.
75 Chương 74Âu Dương Tịch bưng cà mèn hai ngăn đi đến: “Làm sao vậy? Sao lại ngẩn người?”Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Âu Dương Tịch, cong cong khóe môi, nói: “Vừa rồi mẹ của em gọi điện thoại đến đây.
76 Chương 75Ngày hôm sau, Âu Dương Tịch quả thật tự tay đi làm xuất viện cho Tầm Thiên Hoan, sau đó thu đồ đạc, hai người chuẩn bị rời bệnh viện. Trước khi rời đi, Tầm Thiên Hoan do dự dừng bước lại, nhìn phòng bệnh trống rỗng, lầm bầm lầu bầu: “Có phải nên cùng Bắc Diệc Uy nói một tiếng?”Âu Dương Tịch xoay người lại, nhìn Tầm Thiên Hoan, không nói.
77 Chương 76: Di sản Kỳ thật, từ ngày đó cho đến giờ cũng đã là một khoảng thời gian khá dài Ki Ki không còn ở bên cạnh hai người họ – Tầm Thiên Hoan cùng Âu Dương Tịch, cô giống như bốc hơi khỏi thế giới, vô thanh vô tức biến mất……Mà cho dù là trí nhớ có sâu đậm, tình cảm có khắng khít đến đâu cũng sẽ theo thời gian càng trôi càng suy giảm dần, chỉ cần không cố nhớ thì đến một thời điểm nào đó hình ảnh người đó cũng dần phai nhạt, cho nên thói quen sống cùng Ki Ki trước đây của hai người họ sẽ dần được thay thế.
78 Chương 77 Âu Dương Tịch đưa Tầm Thiên Hoan đến trước biệt thự Bắc gia, Tầm Thiên Hoan xuống xe, Âu Dương Tịch nói còn có chút việc cần xử lý, để cho cô xong việc thì gọi điện thoại cho hắn tới đón cô, Tầm Thiên Hoan đáp ứng rồi liền đi vào cửa chính Bắc gia.
79 Chương 78 Tầm Thiên Hoan trừng mắt Bắc Diệc Uy: “Bắc Diệc Uy, anh hỗn đản!”Dù cho lại oán, lại nộ, những thứ này nhưng lại bù không được dục vọng trong cơ thể, nhìn hắn, chỉ càng làm cho cô thêm khó chịu mà thôi, bất kể là thân thể, hay là…… Tâm……Đối với Tầm Thiên Hoan tức giận mắng, Bắc Diệc Uy không có bất kỳ phản ứng nào, lại đột nhiên cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi.
80 Chương 79 Tầm Thiên Hoan mỏi mệt đã sớm ngủ……Bắc Diệc Uy lẳng lặng vuốt mái tóc của cô, một lúc lâu mới nhẹ nhàng hôn xuống môi cô, mặc lại y phục của mình và ra khỏi phòng.