121 Chương 120 Bắc Diệc Uy không có được thỏa hiệp, từ sau lưng ôm lấy cô, nói: “Được rồi, được rồi, bảo bối, em muốn như thế nào mới bằng lòng không giận anh?”Tầm Thiên Hoan không vui nhíu mày, đẩy tay của hắn ra, nhưng lại bị hắn bắt được cả hai tay.
122 Chương 121: “Hàng đêm mất hồn” Lại xuất hiệnMột ngày công việc bề bộn, Tầm Thiên Hoan nén giận, rốt cục nhịn đến khi hết giờ làm. Sau khi tan tầm, Tầm Thiên Hoan đứng ở trên đường nửa ngày, không muốn về nhà nhanh như vậy, trong nội tâm có chút tức giận, cuối cùng dứt khoát trực tiếp đi quán bar……Một người tại quán bar không ngừng uống rượu, ly này tiếp ly kia……Cô nghĩ hoài mà không ra mình đã gây nên tội tình gì? Rõ ràng Bắc thị to lớn như vậy sao hết lần này tới lần khác cô cứ chịu lép vế trước HứA Đan Ny!Chính là……Có lẽ, cô cũng muốn chứng minh…… Thực lực chân chính của mình……Đắm chìm trong trong quán rượu âm nhạc ồn ào, Tầm Thiên Hoan dần dần cảm giác mình nhỏ bé, ánh sáng dị thường kia gần như muốn đem cô che dấu……Người pha rượu lại đặt thêm một ly lên trên quầy bar.
123 Chương 122: Xuân dược có tác dụng trường kỳ“Lưu Thiên Niệm!!”Một thanh âm thanh thúy lại thêm vài phần phẫn nộ của một người con gái từ sau lưng mĩ nam vang lên, Tầm Thiên Hoan cùng người đàn ông kia đồng thời quay đầu lại……Tầm Thiên Hoan hơi có men say, khi thấy khuôn mặt ấy, cô dùng sức trừng mắt nhìn, chăm chú nhắm lại một hồi rồi mở ra lần nữa, lại nhìn gương mặt dường như quen thuộc lại lạ lẫm đó, sau đó trở nên ngẩn ngơCô đang nằm mơ sao?Hay là cô đang soi gương?Hai khả năng này gần như là không thể, mặc dù có khả năng, nhưng ở lúc này lại là không có khả năng.
124 Chương 123“Đưa giải dược cho tôi!”Tầm Thiên Hoan vươn tay, lúc này hỏi Lưu Thiên Niệm nghĩ gì, đúng vậy, chính là thiếu nợ cô! Lưu Thiên Niệm lắc đầu, bất đắc dĩ nói:“Không có, tôi nghiên cứu thuốc, chưa bao giờ nghiên cứu giải dược.
125 Chương 124“Hàng đêm mất hồn”……Tầm Thiên Hoan cảm thấy rất không dám tin, chính trong cơ thể của cô lại có một loại dược như vậy?Sau khi về đến nhà, Tầm Thiên Hoan lục lọi mở cửa phòng ra, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tối như mực, mặc dù nhìn không thấy, nhưng sống đã lâu, hơn nữa tất cả bài trí trong này đều là chính mình xếp đặt, Tầm Thiên Hoan đối với căn phòng này rất là quen thuộc, cô không muốn bật đèn, cứ tối đen như vậy cũng tốt, tâm cũng có thể tĩnh, cô đi thẳng đến bàn trà, rót một chén, uống nước xong, thân thể tựa hồ cũng thoải mái nhiều hơn, chỉ là, bất quá một lát thời gian, cảm giác vừa nóng lên, Tầm Thiên Hoan không khỏi lại rót một chén, lại uống tiếp nhưng hoàn toàn không có chút tác dụng, thân thể vẫn đangrất nóng, cô hít thở một hơi thật sâu.
126 Chương 125Tầm Thiên Hoan thật ra có ý định đối phó với cô nàng đáng ghét HứA Đan Ny, chỉ là, Bắc Diệc Uy trực tiếp sa thải cô ta! Kỳ thật anh làm như vậy, thật không có phiền toái gì, nhưng mà, không lâu sau, trong công ty không biết là ai tung ra tin đồn, nói cái gì mà Tầm Thiên Hoan cô dụ dỗ tổng tài, thổi gió bên gối, HứA Đan Ny liền như vậy mà bị sa thải!Bắc Diệc Uy đối những này ngược lại không sao cả, Tầm Thiên Hoan nhìn ra, quan hệ giữa cô và Bắc Diệc Uy, không phải anh muốn là mọi người điều biết sao?Từ đó, đồng nghiệp trong công ty đối với cô ‘Vài phần kính trọng’, điều này làm cho Tầm Thiên Hoan cảm thấy chỉ cần trong công ty nhiều thêm một giây, thật áp lực sẽ làm cô không thể nào thở nỗi.
127 Chương 126Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng mở cửa phòng, hơi gió lạnh bên ngoài thổi đến, phật qua mái tóc cô. Cô ngửa mặt lên, ánh mắt khẽ giật, trong nháy mắt sắc mặt cô tái nhợt.
128 Chương 127Những lời này của Tầm Tân Đồng khiến mẹ Tầm nghe mà khiếp sợ, sắc mặt đại biến, toàn thân phát run. Bà không thể làm gì ngoài việc trừng mắt gắt gao nhìn Tân Đồng, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
129 Chương 128“Khụ khụ……”Tầm Tân Đồng ôm Tầm Thiên Hoan, chợt nghe một tiếng ho khan, hai người theo bản năng buông đối phương ra, ánh mắt đều hướng chủ nhân tiếng ho khan nhìn lại, xem xét, đúng là ba ba.