141 “Công tử, đại phu đã đến. ” nha hoàn kia dẫn ta đi vào bên trong phòng, nói với nam tử đang nằm trên giường. Mà ta cũng không tự chủ được giật mình một cái, nam tử đang nằm trên giường kia, rõ ràng chính là người đêm qua ta gặp được, da thịt gần như trong suốt, mái tóc bạc xõa tung trên gối kia, còn có toàn thân toát ra sự u buồn đau thương kia.
142 a không khỏi nhìn về phía hắn, đã thấy hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay trong suốt như tuyết của chính mình, hơi hơi thất thần, thật lâu sau mới nhợt nhạt thở dài: ” Đúng như cô nương chẩn đoán, sự thật xác thực là như thế.
143 òng bạc Chí Tôn, tên này kiêu ngạo đến cực điểm. Theo như lời đồn đại, chủ nhân của sòng bạc Chí Tôn trong Đồ thành này nổi danh là ác nhân, làm người thật là kiêu ngạo.
144 “Vị cô nương này, chủ nhân của chúng ta muốn mời ngươi đến gặp mặt. ” lúc đi tới cửa, chúng ta bị chặn lại, đúng như ta mong muốn. Đúng vậy, ta là cố ý, cố ý muốn khiến cho người khác chú ý.
145 Vô tâm sao?“Nếu ngươi nghĩ muốn đem thu hồi lại ngân lượng, thì ngay từ đầu liền sẽ không tha cho người bên cạnh ta rời đi. ” Ta khóe môi nhếch lên, từ từ mà nói từng chữ “Cho nên nói đi, tìm ta có chuyện gì?”Cười, vẫn như cũ bộ dáng cao cao tại thượng, lại càng ngày càng rõ ràng, mâu quang mát lạnh nhìn thật lâu ở trên gương mặt của ta, khoan thai nói: “Ta quả thật không nhìn lầm người, không biết ngươi nhưng có hứng thú hợp tác với ta hay không?”“Tên của ngươi?” Ta đứng dậy, nhẹ giọng hỏiNàng hơi hơi có chút kinh ngạc, chính là ngay sau đó lập tức khôi phục lại tự nhiên “Cẩm Hoàng.
146 Khi trở lại quán trọ, tâm tình thật tốt, bởi vì rốt cục lại có thể trải qua những ngày tiêu diêu tự tại. Ta trời sinh tính lười nhác, đối với tiền tài không có sự chấp nhất quá lớn, nhưng lại là cố tình thích tiêu tiền phung phí, mà kiếm tiền với ta mà nói thật sự là một vấn đề đau đầu.
147 Cẩm Hoàng đi thật gấp, cũng không giao lại cái gì, làm ta chỉ sau một đêm đã thành chủ nhân của sòng bạc Chí Tôn, mặc dù chỉ là tạm thời. Có lẽ có vài người biết được nội tình, nhưng đa phần là chưa bao giờ gặp qua Cẩm Hoàng, bởi vậy đối với biến cố này, không ai nói cái gì cả, vẫn bình thường như trước, giống như ta không có ở vị trí này.
148 Cẩm Hoàng, nàng mặc dù có thể phụ cả thiên hạ, nhưng thủy chung không có biện pháp phụ hắn. Lời nói của Quân Mạnh Nhiên luôn vang vẳng ở bên tai ta, như sợi chỉ quấn quanh lòng của ta.
149 Đêm mê say, ánh trăng lạnh lùng tỏa sáng, không gian yên tĩnh không một tiếng động. Ta dựa người vào trước cửa sổ, trên tay cầm một chén rượu ngon, chậm rãi nhấm nháp.
150 Cười, như gió mùa xuân ấm áp, lại khó có thể nắm bắt được. Người trước mắt vẫn như trước là một vẻ vô tội, ánh mắt nhìn ta lại thủy chung mang theo tia nhìn vô hại.
151 “Cảnh Tiêm Trần, hôm nay ta chắc chắn phải làm cho ngươi hối hận, hối hận vì đã từng đối đãi với ta như vậy. ”Cẩm Hoàng tiếng nói vừa dứt, vài người mặc hồng y liền dĩ nhiên ra tay, thân hình nhẹ nhàng, chiêu thức quỷ dị, lại cũng không phải là nghĩ muốn dồn hắn vào chỗ chết.
152 Nàng nói là đang diễn trò, nhưng là ta cũng hiểu được những lời của nàng, tất cả đều là sự thật. Về Kính Nguyệt cung, về nữ tử có tên giống ta kia. “Cẩm Hoàng, nàng thật sự muốn ép buộc ta và nàng phải đối địch với nhau hay sao?” Cảnh Tiêm Trần trong ánh mắt sắc bén mang theo tia âm trầm, âm trầm giống như mặt hồ mùa thu, lại giống như một tầng sương mù, mông lung không rõ.
153 —— Ta đi rồi, không cần tìm ta, đợi đến một thời điểm nhất định nào đó, ta tự nhiên sẽ quay trở lại tìm ngươi. Kỳ thật ta đã biết nương của ta là bị trúng độc, nhưng là ngươi gạt ta, là ngươi không đúng, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi, cho nên ngươi không cần đi tìm ta, ta đi theo hắn tuyệt đối sẽ có tiền đồ hơn so với đi theo ngươi.
154 Mặc Minh cư chính là chỗ ở của Cẩm Hoàng ở Ninh Việt thành. Chúng ta phải mất thời gian một tháng để đi từ Đồ thành đến Ninh Việt thànhTrong khoảng thời gian này, người của Dạ Khuynh Thành vẫn là không ngừng theo sau ám sát ta, Truy Phong cùng Tu La vẫn như cũ ngầm bảo hộ ta, mà Cẩm Hoàng lại cái gì cũng không có hỏi, thật giống như nàng cái gì cũng không biếtChính là nếu là Cẩm Hoàng, chắc chắn nàng đã sớm biết tất cả mọi chuyện.
155 Cửa đột nhiên được mở ra, bên trong cũng là một mảnh tối đen, mang theo một phần yên lặng khác thường, quỷ dị mà cũng đủ để làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
156 Chiến Hậu, Chiến Hậu danh chấn tứ quốc, thế nhưng một tấc cũng không rời phòng, tựa hồ muốn dùng màu đen để che dấu toàn bộ bản thân. Nếu như thế, lúc trước làm sao hắn có thể giết địch trên chiến trường?Hay là đã gặp chuyện gì, cho nên mới trở thành như hiện tại?Đến Phi Vân viện đã năm ngày, ngoại trừ việc đưa cơm cho hắn ra, ta hầu như không còn việc gì, thì ra ‘hầu hạ’ như quản gia nói, chỉ là thế này mà thôi.
157 Bóng tối, vẫn là bóng tối vô tận như cũ. Trầm mặc, vẫn là giai điệu vĩnh hằng như cũ,Ta đứng ở cửa, mà hắn vẫn ngồi ở vị trí phía trên kia như cũ. Ta, vẻ mặt vô tội lo sợ không yên.
158 Mị, hận thù vốn nên khắc sâu trong lòng, giờ phút này lại sớm trở nên rối loạn. Ta ngẩng đầu nhìn chiếc mặt nạ màu xanh kia, tưởng tượng xem tâm tình của mình khi giao Kính Nguyệt cung cho hắn trước kia là như thế nào.
159 Duyên, là một điều thực sự rất kỳ diệu. Mặc kệ là thiện duyên cũng tốt, nghiệt duyên cũng thế. Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới mình sẽ gặp lại Mị ở dưới tình huống như thế, cũng không nghĩ tới còn có thể điềm tĩnh đối diện với Cơ Lưu Tiêu như thế.
160 Cửa lớn một màu đỏ thắm, trang nghiêm mà uy vũ, mặc dù đã trải qua nhiều năm thời gian, nhưng vẫn mới mẻ như cũ, không phai màu chút nào, àng biểu thị công khai lịch sử cùng sự tôn vinh của nó.