101 Cơ Vô Nhai lặng thinh thật lâu, một hồi lâu sau mới sâu kín nói: “Nói như vậy vào lúc đó, các ngươi ở đây, mỗi người đều có thể động thủ”Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đã có thể thần không biết quỷ không hay giết thái tử, lại có thể trong lúc đó vô thanh vô tức trở lại bên cạnh mọi người, điều này cho thấy kẻ ám sát vô cùng quen thuộc phủ thái tử, lại là cao thủ võ công cao cường.
102 Di họa Giang Đông (移祸江东. ) là một tích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Giang Đông hay còn ám chỉ Tôn Quyền của nước Đông Ngô. Di họa Giang Đông chính là đem rắc rối, tai họa đổ hết cho Tôn Quyền và Đông Ngô chịu trận.
103 Ta rõ ràng đã tới đây mấy lần, lại chưa bao giờ nghĩ tới mặt sau còn có thể có một mật thất, nếu không phải ta lúc này đây vô tình nhìn thấy bên trong, thật đúng là sẽ không hề nghĩ đến.
104 “Tiêu, muội tin tưởng huynh, huynh không cần hủy diệt nơi này. Lúc trước muội thích huynh cũng là bởi vì huynh đối với Phượng Loan thâm tình, muội cũng không phải loại nữ nhân cố tình gây sự, cũng không muốn đi đố kị việc huynh từng yêu Phượng Loan.
105 “Bất Nhàn, binh phù muội tạm thời trả lại chỗ cũ, giờ phút này không phải thời điểm hành động. Đại ca, nhị ca vừa chết, là có người muốn cố ý gây hỗn loạn lòng người, lại hoặc là cố ý chế tạo cơ hội cho chúng ta, nếu giờ phút này hành động, nhất định sẽ rước lấy nhiều hiềm nghi, dù sao phụ vương vẫn còn tại vị, chúng ta không có lý do chính đáng gì.
106 “Bất Nhàn, muội cũng hiểu được, cái này chẳng qua là kế di họa Giang Đông. Ta sủng ái Hạ Nguyệt Nhiễm như vậy, chỉ là làm cho tầm mắt mọi người toàn bộ nhìn chăm chú đến nàng ta, như thế sẽ không có người nghĩ đến mối quan hệ của chúng ta.
107 “Để áy náy biến thành thói quen thì sẽ không có cảm giác. Bất Nhàn, muội đừng quên, ta trên chiến trường chính là Tu La làm người ta nghe tên đã sợ mất mật.
108 Màn đêm buông xuống, ánh trăng mông lung trốn sau những đám mây trôi trên bầu trời. Gió đêm quất vào mặt, mang theo cái khô nóng đặc trưng của đêm mùa hạ, dường như ngay cả tâm cũng lây dính đến vài phần, rồi đột nhiên trong lòng càng cảm thấy phiền não.
109 “Nha đầu, như vậy liền đi rồi sao?” Một đạo âm thanh ôn hòa sủng nịch trong bóng đêm yên tĩnh vang lên, quen thuộc đến cực điểm. Dạ Khuynh Thành?Trong lòng đột nhiên dâng lên vài phần vui mừng kinh ngạc, đột nhiên quay đầu, nhìn người phía sau.
110 Hắn cùng Mị sớm đã lên kế hoạch thật tốt, một người đứng ngoài ánh sáng, một người đứng trong bóng đen, một người đem ta lừa gạt, một người làm cho ta cam tâm tình nguyện là nô dịch cho hắn.
111 “Ngươi là Tiểu Thành Thành sao?” Ta vươn tay ra nghĩ muốn chạm đến hai má của hắn, lại đúng là vẫn còn ở giữa không trung suy sụp hạ xuống. Ta là biết rõ còn cố hỏi, hay là tại vì vẫn chưa theo từ trong miệng hắn nhận được một đáp án.
112 Minh Nguyệt Lâu, vẫn như cũ là đệ nhất lâu trong thiên hạ. Dạ Khuynh Thành, vẫn như cũ là Minh Nguyệt công tử được mỗi người trên giang hồ ca tụng. Tựa hồ cái gì cũng chưa mất, lại tựa hồ tất cả đều thay đổi.
113 “Liễu Lăng, ngươi thật thông minh. Nhưng ngươi vẫn là không có đoán ra hết được mọi chuyện. ” Dạ Khuynh Thành đột nhiên nở nụ cười, lại mang theo vài phần thản nhiên trào phúng “Ta chính là Cơ Lưu Vân, nhị vương gia của Đông Hải quốc.
114 “Vì sao phải làm cho Cơ Vô Nhai đem ta gả cho Cơ Lưu Tiêu?” Ta tất nhiên là cực lực bảo trì bình tĩnh, không muốn trước mặt hắn lộ ra chút yếu đuối nào.
115 Hắn cười khổ “Liễu Lăng, nó không phải tảng đá, nó chính là chí bảo của Vân Mặc tộc chúng ta. ”“Ở trong mắt ta, nó chỉ là một tảng đá. ” Ta quật cường nói.
116 Giật mình trong lúc này, ta nghĩ đến chính mình xuất hiện ảo giác, ngước mắt nhìn người phía đối diện, này mới phát giác trên mặt hắn cũng mang theo vài phần kinh ngạc.
117 Nghĩ như vậy, ta lại càng thêm giận dữ, lạnh lùng cười nói: “Cơ Lưu Tiêu, khá khen ột kế di họa Giang Đông. ”“Nàng có biết?” Hắn hơi hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn ta có hơn vài tia phức tạp.
118 “Lục đệ, xem ra ngươi hôm nay là không tính buông tha ta. ” Dạ Khuynh Thành thanh âm cũng đột nhiên lạnh vài phần, không giống ôn hòa như vừa rồi. “Đúng vậy.
119 “Lục đệ, ngươi thật sự không tin sao?” Dạ Khuynh Thành cũng không bối rối, lại một lần nữa thản nhiên hỏi. Cơ Lưu Tiêu tầm mắt làm như dừng lại trên người ta một lúc, sau đó gằn từng tiếng nói: “Ta không tin.
120 Đêm, vẫn như cũ yên tĩnh, chỉ có âm thanh xe ngựa lộc cộc không ngừng lặp lại. Bên trong xe, ta cùng Dạ Khuynh Thành vẫn như cũ ngồi cách xa xa nhau, bốn phía tràn ngập một loại không khí nặng nề làm người ta hít thở không thông.