161 Ta đem túi gấm giấu ở trong ngực, xoay người ngoái đầu nhìn lại, đã thấy Mị đang đi về phía ta, mà đi theo phía sau hắn là một nữ tử. Hắn, quả thật là đi ra ngoài tìm người cho Lâu Điện Ngọc.
162 Một ngày kia, hầu phủ lại là một mảnh kinh tâm. Ta tự nhiên biết Mị cũng không phải là người thiện lương gì, cho nên mặc dù Lâu Điện Ngọc đối với hắn có điều gì đó đặc biệt hơn, hắn cũng sẽ không vì Lâu Điện Ngọc mà bỏ qua nguyên tắc của bản thân hy sinh chính mình để cứu hắn.
163 Ánh mặt trời hơi lộ ra, từng tia nắng ấm áp của ánh mặt trời mùa thu xua tan đi màn đêm, tỏa ra màu vàng rực tự nhiên. Đẩy cửa sổ ra, gió cùng ánh nắng mặt trời tùy ý tràn vào bên trong phòng, mang theo một hương vị tươi mátGiờ phút này, sắc trời mặc dù đã sáng rõ, nhưng là bên ngoài vẫn là một mảnh yên tĩnh, hết thảy, hết thảy đều còn đang say giấc nồng.
164 Tô Nương cũng là ôn nhu vỗ về đầu của hắn, coi như thật sự đem hắn như một tiểu hài tử mà đối đãi “Tiểu Hiên ngoan, mama đem nàng chộp tới làm nha hoàn cho ngươi”Nhìn ánh mắt Tô Nương nhìn ta, ta đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
165 Xuân Vũ tiểu viện, một tiểu trúc xinh đẹp như tên của nó vậy, mang theo vài phần nhẹ nhàng, vài phần phiêu dật. Trong rừng trúc xanh mướt, hiện lên một tiểu trúc lịch sự tao nhã, tựa như tên Xuân Vũ tiểu viện của nó vậy, bên trong thanh nhã, lịch sự, mang theo vài phần khí chất, bên trong thản nhiên lại mang theo vài phần tự đắc.
166 Liễu Lăng, chúng ta gặp nhau là ở trên giang hồ, vì thế không cần đem quyền lực cùng thế tục đặt ở trên người hai chúng ta. Ta đáp ứng nàng, sẽ không lừa nàng, cho nên nàng có thể tin tưởng ta.
167 rên nhuyễn tháp, có một nữ tử một thân áo trắng đang dựa vào, khóe môi khẽ nhếch, trong ánh mắt mang theo ý cười thản nhiên, cực kỳ nhàn nhã. Thời điểm ta đi vào Mặc Minh cư, nhìn đến liền là tình cảnh như thế này.
168 Khi từ Mặc Minh cư đi ra, sắc trời đã về chiều tối. Một mình ta đi lại không có mục đích ở trên ngã tư đường, lại không biết chính mình giờ phút này rốt cuộc nên đi đâu.
169 Vốn là tâm đã bình tĩnh, lại bởi vì lời nói của Cơ Lưu Tiêu mà nổi lên tầng tầng gợn sóng. Chỉ có giờ phút này, ta mới hiểu được chính mình cũng không có bình tĩnh như ta đã nghĩ, một khi ngụy trang bị phá vỡ, mới phát giác ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng có một loại cảm giác không thể thật sự quên đi được hết mọi chuyện.
170 Ánh trăng tỏa ánh sáng lạnh lùng, gió thổi nhè nhẹ, sự ồn ào náo động dần dần giảm đi, tất cả chìm vào trong bóng đêm đen như mực. Bên ven bờ hồ, phong tình rả rích, mặt hồ xanh biếc gợn sóng li ti, mặt hồ được ánh trăng chiếu càng thêm mông lung mà thần bí.
171 (Ám độ Trần Thương (“minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” – ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới)*********************Liễu Lăng, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ hoàn toàn thuộc về một mình nàng.
172 Một gian phòng không bị khóa, một cái sân rộng rãi, không có bất luận kẻ nào trông giữ, ta cũng không bị trói lại, nhưng là ta cũng không thể từ nơi này đi ra ngoài được.
173 Cửa ngầm chỉ có một cánh cửa, khi một lần nữa mở to mắt ra ta đã ở bên ngoài. Bên ngoài là vách tường ngọc lưu ly nhìn thấu được vào bên trong phòng, ngay lúc này đây ta đúng là nhìn thấy khuôn mặt không vui của cô gái ở trong phòng, nàng đang thấp giọng nguyền rủa.
174 Một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, lại ở trong nháy mắt bị gió làm khô, trên mặt chỉ còn lại một mảnh thanh lương. Thì ra gió hôm nay thật sự rất lớn.
175 Cả hai trong lúc đó, rõ ràng chỉ có cách nhau vài bước, lại giống như cách chân trời góc biển. Ta không biết giờ phút ta có vẻ mặt như thế nào nữa, ta chỉ nhìn thấy trong ánh mắt của Cơ Lưu Tiêu ngưng tụ hoàn toàn sự phức tạp khó hiểu.
176 Tất cả lại rơi vào trong yên lặng, chỉ có mùi máu tươi nhè nhẹ thoang thoảng trong không khí là chứng minh cho vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Cẩm Hoàng vẫn như cũ mờ mịt đứng ở một bên, khóe miệng khẽ nhếch, trong ánh mắt cũng là tràn ngập sự bi ai.
177 “Liễu Lăng. ” Cẩm Hoàng vẫn còn đang ngơ ngác mờ mịt, đột nhiên lên tiếng gọi ta. Ta dừng cước bộ đuổi theo Sở Ngọc, quay đầu nhìn lại. Đã thấy Cẩm Hoàng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như ngày xưa.
178 Khinh Mộng thành. Trong trà lâu, hương trà thơm ngát thoang thoảng trong gió, đạm mà xa xưa, một người đang say sưa kể chuyện trên võ lâm, nhóm khách nghe một bên thưởng thức trà ngon, một bên nhàn nhã lắng nghe chuyện trên võ lâm.
179 Chuyện của triều đình, ta chưa bao giờ để tâm, nhưng lại vẫn hay ngẫu nhiên nghe được điều này điều nọ từ miệng kẻ khác. Tựa như giờ phút này, ta vốn đang tính rời đi trà lâu, lại vì nghe thấy người ta nói chuyện mà giật mình dừng bước.
180 Hôm sau, một tiếng thét vang vọng khắp Danh Kiếm sơn trang, điều này biểu thị vị thiếu phu nhân kia đang tức giận. Thấy mọi người đều hiếu kỳ đi về hướng cổng chính, ta và Tu La cũng nhân cơ hội đó mà lẩn vào giữa đoàn người.