181 Mấy ngày sau, có vài nhân sĩ võ lâm lục tục kéo đến Danh kiếm sơn trang. Danh kiếm sơn trang vốn yên tĩnh lập tức trở nên phi thường náo nhiệt. Ta cùng Tu La mỗi ngày cầm cái chổi quét lá rụng, thuận tiện xem xét thật kỹ địa hình của Danh kiếm sơn trang, cũng thuận tiện nghe lén một chút chuyện của nhân sĩ võ lâm kể cho nhau nghe, coi như là để tiêu khiển trong lúc chờ đợi.
182 Tia nắng ban mai hơi hơi lộ ra, toàn bộ Danh kiếm sơn trang liền trở nên phi thường náo nhiệt, thanh âm ồn ào náo động không ngừng vang lên, đem ta từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy.
183 Xe ngựa lọc cọc, ta tựa vào nhuyễn tháp, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chuyện một ngày kia, ta cùng Cơ Lưu Hiên đều ăn ý không nhắc lại nữa, có những chuyện chỉ nói qua một lần là đủ, trong lòng hiểu lẫn nhau là được, nói thêm nữa cũng chỉ vô ích.
184 Tiếng ồn ào náo động trên đỉnh đầu rốt cuộc không còn nữa, bốn phía khôi phục yên tĩnh, ta cao hứng ôm lấy Cơ Lưu Hiên, “Bọn họ đi rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ra ngoài.
185 Ta tà tà tựa vào nhuyễn tháp, quả nhiên vẫn dày dặn, mềm mại như trước, ngẫu nhiên nhắm mắt, ngẫu nhiên nhấc màn xe nhìn phong cảnh không ngừng biến hóa bên ngoài.
186 Có lẽ là vì một đường hành trình gấp rút, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, bất tri bất giác ta đã ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, trời đã tối, bụng cũng đã đói.
187 Năm ngày. Ta ở bên cạnh Thu Tịnh Nguyệt, cẩn thận chiếu cố nàng năm ngày. Độc tố trong thân thể nàng tuy chưa hoàn toàn hết nhưng cũng đã được ức chế phần nào, gương mặt tái nhợt kia cũng chậm rãi hồng nhuận hơn.
188 “Bệnh của Nữ vương đã khá hơn, chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc vài ngày nữa là có thể khỏe lại. ” Ta đứng trước giường Mật Nhi, thần sắc thản nhiên nhìn Vân Tế Du đang đứng cách đó không xa.
189 Xe ngựa một đường chạy như điên, ta chỉ nghe được tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe di chuyển trong trời đêm yên tĩnh, vô cùng rõ ràng. Chúng ta cách hoàng cung càng ngày càng xa, nhưng ta lại cảm thấy có cái gì đè nặng trong lòng, càng lúc càng nặng hơn.
190 “Cung chủ, chúng ta đi đâu đây?” bên ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm của Truy Phong. Dọc theo đường đi, thuận lợi ngoài ý muốn, mặc dù chúng ta dịch dung, thay đổi giọng nói, bọn họ không thể tìm được chúng ta, nhưng cũng không nên yên lặng như thế, cơ hồ không có một chút động tĩnh nào.
191 Nghiêm khắc mà nói túy sinh mộng tử cũng không được coi như là một loại độc, mà chỉ là một loại cổ gần giống với chi cổ lãng quên, chẳng qua là túy sinh mộng tử không cần phải kén chọn người để hạ cổ như loại chi cổ kia, bất cứ người nào cũng có thể bị hạ độc, cho nên mới có nhiều người bị hạ độc đến như vậy.
192 Sáo trúc dễ nghe, thanh thanh dìu dặt, tựa như thiên âm. Trong sân, một cô gái mặc vũ y màu đỏ, nụ cười sáng lạn như ánh nắng, mang theo vẻ đơn thuần, thiên chân vô tà.
193 “Đây là sự lựa chọn của ngươi sao?” đứng ở đầu chỗ gió thu thổi hiu quạnh, tùy ý quần áo tung bay, sợi tóc nhẹ nhàng bay trong gió, ta chỉ mỉm cười, lẳng lặng nhìn hai người trước mắt, thản nhiên hỏi.
194 Liếc mắt nhìn lại, cảnh trời hoang vu, vô cùng thê lương, tiêu điều. Cơn gió hiu quạnh từ nơi đâu thổi đến, mang theo hơi lạnh thấu xương, nó thổi tung mái tóc đen của ta, cũng thổi đến bụi đất đầy trời.
195 Hắn mặc một thân màu đỏ bên trong áo giáp, đầu đội mũ giáp màu đỏ, trước ngực là một kính hộ thân hình tròn, mặt trên được khảm viên hồng ngọc bền chắc, bên hông đeo thanh huyền kiếm hắn quen dùng danh kiếm phá tà, phía sau là áo choàng cùng màu, ở trong gió lạnh tung bay, làm tăng thêm khí khái, hắn cứ như thế hướng chúng ta đi tới, giống như chiến thần trong truyện thần thoại cổ.
196 Ta quay đầu lại, đã thấy Cơ Lưu Tiêu cùng Thủy Bất Nhàn đang đi về phía ta, chính là trên mặt Cơ Lưu Tiêu lại tràn đầy vẻ nghi hoặc nhìn ta. “Liễu Lăng?” Hắn lại một lần nữa lên tiếng thử hỏi.
197 Ngày 15 tháng 10 năm 1135, chiến thắng đồi Tần Tư, chúng ta đoạt được Nghiệp thành. Ngày 20 tháng 11 năm 1135, chiến thắng dốc Lô Khê, chúng ta đoạt được Lộ thành.
198 Đau, như liệt hỏa thiêu cháy đau đớn, bắt đầu từ cổ họng, sau đó lan tràn đến toàn thân, cố gắng mở mắt, ánh lửa mỏng manh ấn vào mi mắt của ta, sau đó ở bên trong mông lung ta thấy được một mạt màu đỏ.
199 Lửa cháy bập bùng, làm cho bốn phía trở lên ấm áp, mà ta vẫn ôm lấy hắn, bất động thật lâu. Thân thể hắn lạnh như băng, giống như ta lúc trước vậy, từ nay về sau sẽ không thể cảm nhận được sự ấm áp.
200 Gần, nhanh chóng lại gần… Ta nhìn thấy hắn cuộn mình trên tuyết, vẫn thống khổ như đêm hôm đó, làm người ta rất lo lắng. Chân thật sâu sắc, trong tuyết ẩm thấp, làm cho bộ dáng vốn đã thảm hại càng thêm trầm trọng.