301 Sau đêm mười sáu tháng tám, giang hồ bỗng dưng gió êm sóng lặng một cách bất thường. Tuy nhiên, ai cũng biết dưới đáy sông sóng ngầm cực kỳ mãnh liệt.
302 Tiểu viện Chu gia. Mặc dù không phải ngày rằm, nhưng ánh trăng đêm nay vẫn đủ soi chiếu khá rõ khoảng cách chừng mười mấy thước. Bốn phía bày biện bàn ghế giản dị, vắng hiu chờ người tới.
303 Chu Long Kiếm đi tới chỗ của mình ngồi xuống, mặt quét nhìn ba người Sở Thiên. Lập tức thấy Chu Triệu Sâm hai tay trắng tinh tôn kính đang nhìn, ông nhàn nhạt nói:- Hội trưởng Chu, Lâm bang chủ, tôi mời các vị ăn miếng thịt to thế này, các vị còn chưa đủ hài lòng sao? Còn nói với đầu bếp cần đũa rất sang trọng!Hàn khí trong ngôn ngữ của Chu Long Kiếm làm Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo trong lòng thấp thỏm không hiểu gì cả.
304 Dưới gốc cây Hòe phòng tiếp khách Tô gia. Tô lão gia đạp lên lá rơi lòng yên tĩnh như nước, thích thú tập Thái Cực, từng chiêu thức thành thục như nước chảy.
305 Tần Thành bụm răng trong miệng đã lung lay chịu đau hét:- Có bản lĩnh chờ đó. - Thằng nhóc, mày có bè phái không? Có bè phái thì bảo lão đại mày ra, hôm nay ông dọn cửa đường bọn mày ngồi chỗ của lão đại bọn mày.
306 Bọn Hắc Sơn Đao tuân theo con đường rất gian nan, ăn món ăn cay nhất, uống rượu mạnh nhất, chơi dao nhanh nhất, giết người tàn nhẫn nhất, đối với bọn họ đó mới là cuộc sống mãn nguyện nhất.
307 Tổng bộ Hắc Long. Hắc Long Towẻ ban ngày trang nghiêm chính là lòa nhà cao cấp viết chữ tổ thương hội, lầu Hắc Long hội. Các loại tinh anh ở đây xử lý mười mấy chuyện các loại tỉnh thành, lớn thì đấu thầu đường cao tốc, nhỏ thì bảo vệ đường phố.
308 Quan Đông Tam Tướng lạnh lùng nhìn ba tên huyết nhân trước mặt. Trên đất đã nằm đầy hơn năm mươi thi thể người của hội Hắc Long, máu đã nhuộm đỏ cẩm thạch.
309 Sở Thiên lười biếng phơi nắng dưới ánh mặt trời, Tô Dung Dung ngồi bên cạnh dịu dàng hỏi:- Sao anh luôn thích phơi nắng vậy?Sở Thiên cắn nửa cọng cỏ non mỉm cười nói:- Một người nếu có thể phơi nắng nhiều thì sẽ không làm chuyện đê tiện vô sĩ.
310 - Tàng phong đắc thủy!Tất Mậu Thịnh quay trở lại xe, trên mặt mang theo vui mừng trịnh trọng phun ra bốn từ với Sở Thiên. Sở Thiên gật gật đầu lập tức thở dài một tiếng:- Đáng tiếc đã là địa bàn của người ta rồi!Triệu Ngọc Hinh chau mày ngữ khí mang mấy phần ngạo nghễ:- Thiên hạ to lớn chẳng lẽ có thổ vương.
311 Mùng một tháng chín. Long Vũ là một người cực kỳ chú trọng hình thức, mỗi ngày thức dậy đều có nhân viên thiết kế nội y Phùng Y Y chuyên thiết kế trang phục chuẩn bị xong trang phục cho Long Vũ.
312 Sáng sớm tại Tô gia!Tô gia lớn nhỏ đang ấm cúng dùng bữa sáng. Cháo hoa nồng đặc, bánh ngọt tinh khéo trên bàn đều cho thấy sang trọng trong cuộc sống của Tô gia.
313 Hội nghị của các thủ lĩnh chấm dứt còn chưa đến ba phút, Chu Triệu Sâm đã nhận được một tin tức khiến cho đất bằng phải nổi sóng, anh ta không chỉ không tỏ ra tức giận, thậm chí còn lộ ra một nụ cười nữa, nhưng nụ cười này lại vô cùng quỷ dị.
314 Thật đúng trùng hợp, hôm nay lại là ngày mười lăm. Mười lăm tháng chín, đại hung, mọi việc nên cẩn thận. Mười lăm tháng chín, đêm lạnh, trăng rét, gió thu hiu quạnh, không khí trong lành.
315 Lúc Tam hổ tam tướng nhảy vọt lên, trong tay người nào cũng cầm theo binh khí. Binh khí là ba con dao ngắn, ba con dao bầu. Khuyết điểm dao bầu chém ra, dao ngắn lại cực kỳ chính xác bù lại khuyết điểm đó, một dài một ngắn, phối hợp không chê vào đâu được.
316 Một câu “quá muộn rồi” khiến cho những người không hiểu bắt đầu khẩn trương, sự việc đã đến nước này rồi mà Trần Cát Mộng còn nói câu này nữa sao?Bỗng nhiên, tiếng còi ngắn cấp tốc vang lên, dẫn theo tiếng cảnh báo chói tai, mấy trăm bang chúng Hổ Bang đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, đây là âm thanh cảnh báo có kẻ thù mạnh tấn công, chẳng lẽ là hội Hắc Long tấn công đến đây?Lâm Đại Pháo tất nhiên là không ngờ đến chuyện này, mọi chuyện đột nhiên lại xuất hiện biến chuyển, vẻ mặt trầm xuống, hét lớn một tiếng:- Các nam nhi Hổ Bang, cầm vũ khí của các ngươi lên, tạm thời buông xuống ân oán trong bang hội, đoàn kết với nhau cùng đánh bại kẻ thù bên ngoài.
317 *Lộc tử thùy thủ: Chưa biết ai thắng ai thuaMấy chục chiếc xe minibus rít gào xuyên qua ngã tư Hồng Tinh, đang muốn băng qua quảng trường Hồng Tinh chạy về phía trước.
318 Yên tĩnh!- Giết!Lâm Đại Pháo rút dao ngắn ra, gầm lên một tiếng. Trong chớp mắt, cả quảng trường Hồng Tinh trở nên sôi sùng sục. Hỗn chiến giữa ngàn người cứ như vậy khai mạc.
319 Lúc chị Mị kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời đã chói mắt chiếu vào phòng, cái lạnh lúc sáng sớm cũng chậm rãi biến mất. Sở Thiên ngồi trong chăn, thoải mái vươn người, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường cổ xưa, kim giờ đã chỉ con số chín.
320 Lâm Đại Pháo rốt cuộc trốn ở đâu?Sở Thiên vươn vai đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, trong lòng suy nghĩ. Một tiếng “đinh” vang lên, di động của Sở Thiên rung bần bật.