421 Diệp Lăng Phi không nhìn cơ thể chỉ còn lại chiếc áo ngực của Trịnh Khả Nhạc, hắn cầm chiếc áo thun của Trịnh Khả Nhạc trong tay, hắn lại thúc giục ba người còn lại.
422 Nước mắt của Trương Lộ Tuyết lúc này không nhịn được nữa, cuối cùng cũng đã chảy ra. Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh vội vàng chạy lại an ủi Trương Lộ Tuyết, còn Đường Hiểu Uyển lại nhỏ giọng nói với Diệp Lăng Phi: - Diệp đại ca, anh đừng bắt nạt giám đốc Trương nữa! - Ây dô, em quên rồi sao, ở đây toàn là phụ nữ, chừng như chính là cùng chung kẻ địch! Diệp Lăng Phi khoác lác nói.
423 Trương Lộ Tuyết đâu có hiểu được tâm tư của Diệp Lăng Phi, trong lòng cô đang thầm đắc ý thì nghe Diệp Lăng Phi nói: - Được rồi, tôi thấy đừng có ồn ào tiếp nữa, tốt nhất là lập tức trở về bảo tồn thể lực đi! Hai tay Diệp Lăng Phi đẩy Trương Lộ Tuyết ra, khiến cho Trương Lộ Tuyết cảm thấy trong lòng rất không vui, cô thầm giận hờn nói: - Tôi không tin anh là người đàn ông không háo sắc! Trịnh Khả Nhạc cũng bước qua miệng nói: - Đúng thế, rất lạnh, mau vào thôi, chết cóng rồi! Mấy cô gái này đều mặc áo ngắn tay, phần lộ ra bên ngoài lạnh như sắp đóng băng.
424 Diệp Lăng Phi khẽ ngồi dậy, rút con dao găm giữa thắt lưng ra, từ từ đến trước cánh cửa gỗ. Lúc hắn vừa đến trước cánh cửa gỗ thì nghe thấy bên ngoài vọng lại tiếng thấp đến nỗi không thể thấp hơn của hai người đó.
425 Thời tiết bên ngoài rất lạnh, điện thoại vẫn không hề có sóng. Diệp Lăng Phi cõng Trương Lộ Tuyết, thúc giục ba cô gái còn lại đi mau.
426 Bốn cô gái đều sợ tái mét mặt mày. Giữa khu rừng hoang vắng này nhìn thấy một xác chết, ai mà không sợ chứ. Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn xung quanh, miệng nói: - Người này không phải bị chết cóng.
427 Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đến trước cửa nhà Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển lại lo lắng nhìn Diệp Lăng Phi, lo không biết trong lòng Diệp Lăng Phi đang có suy nghĩ gì.
428 Diệp Lăng Phi thầm vui trong bụng: - Tiểu nha đầu này lại rất chủ động, mình bên này vẫn còn chưa muốn thì cô ấy đã chuẩn bị xong rồi! Diệp Lăng Phi cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, nhìn thấy bộ dạng đáng yêu kiều diễm đó của Đường Hiểu Uyển không hề do dự đưa môi lại hôn lên.
429 Mẹ của Đường Hiểu Uyển làm sáu món ăn và một món canh, nhìn những món ăn đều thơm ngon. Mẹ Đường Hiểu Uyển gọi: - Diệp tiên sinh, cậu đến ăn thử xem thế nào, bác cũng chẳng biết cậu thích ăn những món gì.
430 Đường Hiểu Uyển nói. - Em cũng không rõ, chắc tối nay bố em cũng đi học. Diệp đại ca, anh đừng thấy bố em có kiêm chức, thực ra nhà em rất nghèo, em cũng không rõ được tiền bố em làm ra đều tiêu đi đâu hết rồi! - Đàn ông mà, nên có thù lao nhiều, nếu cùng đồng nghiệp tụ họp sao có thể không tiêu tiền được chứ! Diệp Lăng Phi lo Đường Hiểu Uyển nghi Đường Hưng Cường có vấn đề nên vội vàng biện hộ thay cho Đường Hưng Cường.
431 Đường Hưng Cường làm sao có thể ngờ được Diệp Lăng Phi sẽ đến đây, hắn thấy Diệp Lăng Phi đứng ngoài cửa mỉm cười nhìn hắn, trên mặt Đường Hưng Cường lộ ra bộ mặt chán ghét, vốn định quay lại mặc kệ Diệp Lăng Phi nhưng lại nghe Diệp Lăng Phi nói: - Bác Đường, cháu có việc muốn nói với bác! - Tôi đang dạy học, nếu có việc thì đợi tôi tan học hãy nói! Đường Hưng Cường không cho Diệp Lăng Phi chút thể diện nào nói.
432 Nhìn làn da trắng mịn mượt mà của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cố gắng nuốt nước miếng, ôm chặt tấm eo thon của Bạch Tình Đình, tay phải bóp chặt cái mông nhô cao của Bạch Tình Đình miệng nói: - Bà xã, em thật như một đóa hoa mới nở, đều hút hết hồn của người ta rồi, phải nói trước, hôm nay em không được rời anh nửa bước, anh không muốn vợ xinh đẹp của anh bị mấy tên háo sắc nhòm ngó.
433 Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Dương Tiêu càng trở nên hồ đồ hơn, hắn thắc mắc hỏi: - Tiên sinh, câu nói này có ý gì thế? Diệp Lăng Phi cười ha ha nói: - Chẳng lẽ ngay cả câu nói này của tôi anh còn nghe không hiểu, vậy được thôi, tôi sẽ giải thích cho anh, ý của tôi chính là muốn nói, trước đây tôi chỉ cho rằng tôi là người nói khoác nhất, nhưng bây giờ tôi biết rồi, Dương tiên sinh mới thật sự là cao thủ nói khoác, nói khoác mà vẫn không cần phải viết nháp, thật khiến cho tôi phục sát đất! Bạch Tình Đình nghe xong liền bật cười ha ha.
434 - Người nào thua thì giống như lúc nhỏ học tiếng chó sủa! - Hừ, ai sợ ai chứ! Trương Lộ Tuyết không chịu khuất phục nói. - Lúc nhỏ đều là cô thua, bây giờ cô cũng thế, cô đừng nghĩ có thể hơn được tôi! - Ai nói thế chứ, lúc nhỏ đều là cô thua! Bạch Tình Đình phản bác nói.
435 Trương Lộ Tuyết dẫn Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình bước vào tiệm lẩu đó, ở bên trong có một cậu thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám ra nghênh đón khách, người đàn ông đó vừa nhìn thấy Trương Lộ Tuyết liền mặt mày hớn hở vội vàng chào hỏi: - Trương tiểu thư, cô đến rồi, tôi nhận được điện thoại của cô còn tưởng rằng cô đang đùa với tôi nữa đấy, cô có việc nhờ tôi giúp đỡ, đó thực sự là niềm vinh hạnh lớn nhất của tôi rồi! - Tôi dẫn hai người bạn đến đây ăn cơm, tôi thế này là để dẫn khách đến cho anh đây! Trương Lộ Tuyết cười nói.
436 Câu nói này của Diệp Lăng Phi làm tên giám đốc Trình kia toát mồ hôi, hắn nhìn Diệp Lăng Phi, cùng với những nỗ lực cuối cùng ngăn hành động xông vào bếp của Diệp Lăng Phi: - Thưa ông, chúng tôi chỉ là người làm thuê, hiện giờ ông chủ chúng tôi lại không có ở tiệm, thôi thế này đi, tôi sẽ gọi điện báo cho ông chủ, nếu ông ấy đồng ý, tôi sẽ dẫn ông đi thăm quan nhà bếp.
437 Hứa Trung Ân giới thiệu Vương Quân với Từ Hà Nam. Lời giới thiệu vừa dứt, Vương Quân vội vàng nâng chai bia lên, rót đầy vào chiếc cốc trước mặt Từ Hà Nam, thái độ khúm núm, mặt mày hớn hở nói: - Từ tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp anh.
438 Ngày đầu tiên sau đợt nghĩ lễ dài 1/5, chỗ nào cũng tắc đường. Nếu thời tiết đẹp thì tâm trạng người ta cũng không bế tắc như thế, đằng này mới sáng ra đã thấy trời âm u, khó chịu khiến ai cũng ngám ngẩm, chán chường.
439 Diệp Lăng Phi chơi được hơn một tiếng, thì có tiếng gõ cửa làm gián đoạn. Hắn kêu một tiếng mời vào, rồi ngước lên nhìn cánh cửa phòng làm việc đang được mở ra của mình, chỉ thấy Từ Oánh đang đứng ngoài cửa.
440 Tay trái Diệp Lăng Phi ôm trọn lấy bờ vai của Chu Hân Minh, dò dẫm đến bộ ngực tràn đầy sức sống của cô. Chu Hân Minh vẫn còn vấn vương trận triền miên ban nãy, mặt vẫn hồng hào, viên mãn.