241 Trầm ngâm một chút, Liễu Kình Vũ bèn hỏi: - Chú Hồ này, Lưu Tiểu Phi này rốt cuộc là người thế nào, sao cháu cảm giác cái tên này rất quen? Hồ Hải Ba cười nói: - Lưu Tiểu Phi là Tổng giám đốc đầu tư của tập đoàn Tiêu Thị thành phố Nam Bình chúng ta, còn trẻ nhưng rất có tài.
242 Thời gian cứ thế trôi đi mà Liễu Kình Vũ vẫn không nghĩ ra được cách nào khả thi. Lúc này, Tần Duệ Tiệp liền cười, nói: - Phó chủ tịch quận Liễu à, tôi thấy địa điểm này của chúng ta e rằng thành phố không thể đổi cho chúng ta được đâu, dù thế nào thì chúng ta cũng chỉ có thể biến chỗ này thành căn cứ của mình thôi.
243 Một ngày trước khi Đại hội giao lưu bắt đầu, Liễu Kình Vũ cùng với Tần Duệ Tiệp và toàn bộ đoàn của Phòng xúc tiến đầu tư bận rộn đến 2h sáng. Lúc này mới xem như đã làm xong công tác trang hoàng gian triển lãm cũng như các công tác tuyên truyền có liên quan.
244 Ông lão nghe cháu nói như vậy, liền cười và nói: - Được, vậy chúng ta vào xem. Nói xong, cô bé đi bên cạnh dìu ông lão rồi từng bước đi lên bậc thang.
245 Lúc này, mọi người trong khu triển lãm nhìn theo bóng dáng của cô bé và ông lão thần bí, tất cả đều há hốc mồm. Ai cũng không ngờ đến buổi trưa hôm nay sẽ phát sinh một sự việc không thể tưởng tượng được như này.
246 Liễu Kình Vũ sau khi nghe được nghe được câu hỏi của Trần Long Bân, liền cười và nói: - Tổng giám đốc Trần, đối với các chính sách ưu đãi, hiện giờ tôi chỉ có thể hứa hẹn với ngài áp dụng theo hệ thống quy định chính sách thu hút đầu tư ở quận Tân Hoa.
247 Sau khi nghe được những câu hỏi này của Trịnh Hiểu Thành, Liễu Kình Vũ bật cười ha hả, liếc mắt nhìn Trịnh Hiểu Thành với vẻ mặt khinh thường nói: - Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, nói thật, ông đúng là lấy trứng chọi đá rồi.
248 Lục Chấn Phong vừa đến tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây, vừa suy nghĩ mình nên đàm phán với đối phương như thế nào, nên đưa ra điều kiện ưu đãi như thế nào mới có thể giành được hạng mục này.
249 Nắm đấm của Liễu Kình Vũ cũng không đánh xuống. Sau khi nhấc lên, hắn lại từ từ buông tay xuống Liễu Kình Vũ không phải đồ ngốc, Trịnh Hiểu Thành khiêu khích như thế hẳn là có một số mục đích nham hiểm, mình không thể mắc lừa y.
250 Lý Đức Lâm vẫn còn đang do dự, nhưng Chủ tịch quận Lộ Bắc – Lục Chấn Phong lại tỏ ra rất không hài lòng. Đối với ông ta mà nói, miếng thịt đã dâng tới tận miệng thì nhất định không thể nhả ra được, cho dù miếng thịt ấy không thuộc về mình, nhưng bởi vì trong mắt ông ta, chốn quan trường cũng giống như thế giới động vật, là thế giới mà kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh ăn thịt.
251 Liễu Kình Vũ thấy Lục Chấn Phong nói vậy, liền bình tĩnh đáp lại: - Chủ tịch Lục, nếu như ông nói trong mắt tôi không có lãnh đạo, vậy thì trong mắt ông có lãnh đạo sao? Tôi đang nói chuyện với Chủ tịch Lý, ông chen miệng vào làm gì, ông định cướp lời ai? Lẽ nào ông cho rằng Chủ tịch Lý trả lời không bằng ông hay sao? Hay là nói ông muốn dùng cách này để thể hiện ý của mình cho Chủ tịch Lý, khiến Chủ tịch Lý làm theo ý của ông? Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, cơn giận của Lục Chấn Phong liền không thể nói ra thành lời được.
252 Phản pháo. Tiếp tục phản pháo. Lúc ấy, tất cả nhưng người có mặt tại cuộc họp đều bị sự kiêu ngạo và cứng rắn của Liễu Kình Vũ lấn át. Anh bạn này cũng quá kiêu ngạo rồi, còn dám phản pháo Chủ tịch Lý hết lần này tới lần khác, đầu óc hắn có phải không được tỉnh táo hay không? Lẽ nào hắn không biết, hậu quả khi khiến một Chủ tịch thành phố ghi hận là như thế nào hay sao? Lúc ấy, ngay cả Lục Chấn Phong cũng bắt đầu thầm phục Liễu Kình Vũ rồi, trong lòng Lục Chấn Phong thầm nhủ: “Liễu Kình Vũ, mày thật cứng đầu, như mày mà còn muốn lăn lộn trên quan trường thì chẳng khác nào đi tìm đường chết, sớm muộn gì cũng sẽ chết rất thê thảm”.
253 Chu Khôn Hoa vô cùng hưng phấn, cho nên anh ta không để ý đến Liễu Kình Vũ hiện tại đang ở cuộc họp. Giờ phút này, đám người Lục Chấn Phong đều chưa rời khỏi, Liễu Kình Vũ tuy rằng không còn mở loa ngoài nữa, nhưng giọng nói của Chu Khôn Hoa quá lớn, lại khá hưng phấn, cho nên tất cả mọi người đều nghe vô cùng rõ ràng.
254 Lưu Tiểu Phi mặc trên người một bộ âu phục màu xanh đen, vô cùng nhàn nhã tựa vào ghế salon, chân bắt chéo, có vẻ vô cùng thong dong. Ở bên cạnh y, con gái của Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị là Tiêu Mộng Tuyết hung hăng nhìn Lưu Tiểu Phi, nhưng lại không thể làm gì.
255 Giờ phút này, chỉ có Tiểu ma nữ Hàn Hương Di trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia cười giảo hoạt. Cô mặc dù chỉ là một học sinh trung học, nhưng tiểu ma nữ cũng tuyệt đối là một tiểu yêu tinh ranh ma.
256 Lưu Tiểu Phi đi tới trước mặt Tần Duệ Tiệp, cầm tập tài liệu trong tay cô. Sau đó vô cùng thành khẩn nói: - Xin chào, Tôi là Tổng giám đốc bộ phận đầu tư của Tập đoàn Tiêu Thị.
257 - Tôi tin tưởng ánh mắt của anh, nhưng tôi càng tin tưởng bản thân mình hơn, không ai có thể ảnh hưởng đến quyết sách của tôi cả. Giọng nói của Lưu Tiểu Phi tràn đầy tự tin.
258 Âm mưu có ở khắp mọi nơi
Đấu tranh quyền lực thường là giết người không thấy máu.
Lúc này đây, tuy rằng Liễu Kình Vũ cùng Tập đoàn Tiêu Thị đã ký kết hợp đồng chính thức, nhưng cả Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi đều hết sức ăn ý cùng giữ trầm mặc.
259 Suy nghĩ vấn đề rõ ràng, trên khóe miệng của Trịnh Hiểu Thành lộ ra một tia cười mỹ mãn
Y biết rằng, cuối cùng y cũng có cách dạy dỗ tên thuộc hạ không nghe lời này.
260 Gọi liên tiếp mấy lần đều không được, Trịnh Hiểu Thành thực sự tức giận, y vỗ bàn một cái, tức giận nói: - Rốt cuộc Liễu Kình Vũ đang làm cái gì? Tại sao phải tắt điện thoại.