101
102
103 Lữ Duy Duy trở lại nhà trọ không có bật đèn. Trong bóng tối, cô vùi ở trên ghế sa lon, mặc cho nước mắt không cầm được tràn ra ngoài, từng giọt từng giọt theo gương mặt chảy xuống.
104 Kể từ sau khi bị Hàn Trạch Vũ mạnh mẽ từ bệnh viện mang về, vẫn đang mưa, khí hậu âm u làm cho tâm tình cô vốn là buồn bực càng thêm buồn bực. Hôm nay, nhìn ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ, Lãnh Tiếu Tiếu tâm tình cũng rốt cuộc sáng lại rồi.
105 Lâm Mỹ Giai kinh ngạc quay đầu lại, thấy ánh mắt Tiểu Trang khác thường, hình như cô bắt đầu hiểu rõ rằng lúc này ở bên trong đầu suy nghĩ của Tiểu Trang như thế nào.
106 Tần Phi một mạch lái xe đến bờ biển. Anh một mình mở cửa xe đi xuống, sững sờ nhìn nằng chiều phiên chìm đỏ. Lãnh Tiếu Tiếu không nói lời nào nhìn Tần Phi, trong lòng hết sức lo lắng, Duy Duy nhất định chờ mình lâu rồi, hơn nữa nếu để cho Hàn Trạch Vũ biết hôm nay mình gặp Tần Phi, sợ rằng cô không thể nào an tâm.
107 Không? Anh ta không thể đối với mình như vậy được, nếu để cho Hàn Trạch Vũ thấy được nhất định sẽ tức giận?Ở trong hoàn cảnh như vậy mà trong lòng của cô lại xuất hiện ý nghĩ quan tâm đến tâm trạng của Hàn trạch Vũ.
108 "Tiếu Tiếu, không cần làm như vậy?"Tần Phi nhìn Lãnh Tiếu Tiếu đem miếng thủy tinh rạch cổ mình, anh kinh hãi kêu to lên. Tuyệt vọng Lãnh Tiếu Tiếu nghe được âm thanh kinh hô kia, đột nhiên dừng tay, nhưng mà miếng thủy tinh sắc nhọn kia đã vô tình rạch một vết thương nhỏ trên làn da mịn màng của cô, trên chiếc cổ trắng nõn rất nhanh túa ra một vệt máu đỏ, thoạt nhìn là rất rõ ràng.
109 Lãnh Tiếu Tiếu tắm xong ra ngoài, cố ý mặc áo cao cổ dệt kim. Cô nhìn thấy Hàn Trạch Vũ ngồi ở trên giường theo dõi cô, trong ánh mắt của lo lắng, còn có không rõ tâm tình.
110 Bốp?Hàn Trạch Vũ nặng nề cho Lãnh Tiếu Tiếu một cái tát?Vệt đỏ sậm thật sâu đả thương mắt của anh, tim của anh, tâm tình của anh đã hoàn toàn bị phẫn nộ khống chế.
111 Lãnh Tiếu Tiếu mang theo đau đớn cả người tập tễnh di chuyển về phía lề đường, chân này giống như là đổ chì, mỗi một bước đi, đau đớn này càng nhiều lên một phần, đầu đầy mồ hôi hột theo cái trán rơi xuống.
112 Tiếu Lãng có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, trong lòng có chút phiền muộn. Nếu như mà biết rõ lời nói nhắc đến Hàn Trạch Vũ cô sẽ mất hứng, anh chắc chắn sẽ không nói, tối thiểu mình vẫn như vậy có thể nhìn cô nhiều một chút, ở lại một thời gian.
113 "Tôi. . . . . . " Hàn Trạch Vũ vừa định nói những thứ gì. "Tôi rất mệt mỏi, tôi muốn nghỉ ngơi, xin mời rời đi?"Lãnh Tiếu Tiếu quay đầu, xê dịch thân thể, để lại cho Hàn Trạch Vũ một bóng lưng, lời nói lạnh lùng đem anh tràn đầy nóng bỏng chặn trở lại.
114 Tần Phi đang chuẩn bị lên lầu nghe được lời nói của Hạ Gia Di, bỗng chốc dừng bước, anh xoay người nhìn chằm chằm vào Hạ Gia Di, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ.
115 Bị Lãnh Tiếu Tiếu thả bom, Lữ Duy Duy có chút buồn bực đi dạo trên đường. Cô muốn gọi điện thoại cho Lục Tề Phong, nhưng tên kia mà biết cô bị bỏ bom rồi, nhất định sẽ hung hăng tổn hại cô một phen, cô suy nghĩ một chút, liền bỏ đi ý nghĩ này.
116 Tòa trang viên này xem ra rất rộng. Cây ngô đồng lớn cành lá rậm rạp, còn có nhiều cây hoa cỏ không biết tên, hết sức xinh đẹp, lay động trong gió. Tòa nhà làm cho người ta cảm giác đây là một khu vườn rộng lớn, Lữ Duy Duy thật sự không có cách nào làm hòa hài cảnh tượng này cùng với những người đàn ông áo đen bên hông đeo súng kia.
117 Nghe được lời nói chưa đủ sức mạnh của Lữ Duy Duy, Lục Chấn Hoa cười hả hê, ông nâng chén trà lên thưởng thức một hớp, bộ dáng nhàn nhã chậm rãi mở miệng.
118 Bỏ lại công việc phiền não, Hàn Trạch Vũ mang theo hộp cháo cá đến bệnh viện. Xuyên qua lớp cửa chớp, anh nhìn thấy Lãnh Tiếu Tiếu ngây ngẩn mặt nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng mỏng, trơn mềm như tơ, làm cho người ta không khỏi muốn âu yếm vuốt ve.
119 Thiên Hương Các. Hàn Trạch Vũ bao xuống cả lầu ba, trong phòng ăn trống không không có một tia tạp âm. Bốn phía là ánh thủy tinh trong suốt, đi vào là các loại đèn nê ông đầy màu sắc.
120 Lãnh Tiếu Tiếu nhìn sắc mặt của Lục Tề Phong trở nên rất khó coi, cảm thấy có thể chuyện gì xảy ra. Cô có chút lo lắng nhìn anh một cái, "Ngày hôm trước chúng tôi có hẹn, nhưng xảy ra chút tình trạng lỡ hẹn rồi.