141 Không phải giải cổ, mà chính là cưỡng chế ép cổ chui ra, chẳng khác nào lập tức kích thích cổ độc. Cổ độc một khi phát tác trong trận pháp này thì trên người Trầm Sát sẽ phát sinh ra biến hóa gì, sau đó biến thành bộ dạng gì, ngay cả Lâu Thất cũng không nói rõ ràng được.
142
Thế nhưng, khi nhìn thấy mặt Lâu Thất, lòng hắn bỗng hoảng hốt.
Trên mặt Lâu Thất lúc này giống như đồ vân trong nước vậy, như một bộ xương khô được vẽ nhỏ lại nhiều lần, sau đó in lên mặt nàng.
143 Bọn họ đều vì Băng Sơn Huyết Liên mà đến, nhưng hiện giờ bóng dáng của Huyết Liên ở đâu còn chả thấy, ngược lại còn lọt vào vòng xoáy nguy hiểm. Mấy người này đều thuộc dạng thông minh và võ công cao cường, nếu không thì cũng không thể nào theo Trầm Sát thoát ra đây.
144 Võ công của vài tên thị vệ hắc y cao hơn nhiều so với tưởng tượng của Du Hoảng, và họ phối hợp vô cùng ăn ý, lúc ra tay mang theo một luồng sát khí mà hắn có vẻ quen thuộc.
145
Nhưng mà, Lâu Thất không cho lão cơ hội đó.
Kim Lão ngại ngùng sờ sờ lỗ mũi, và đi theo lên tuyết sơn.
Những ngọn núi này trông có vẻ hiểm hóc, nhưng trong mắt bọn họ thì cũng không có gì to tát lắm đâu, chẳng bao lâu sau đó, họ đều leo lên tới lưng chừng núi.
146
Lâu Thất nhìn ra được hình dáng của người đó, nàng không kìm được bật nói ra: "Vân Phong?"
Người đó mặc trên người bộ miên bào màu trắng, tuy gió trên đỉnh núi lạnh tới thấu xương, nhưng hắn mặc lại chỉ mặc độc chiếc áo mỏng manh như vậy, tựa như hoàn toàn chẳng cảm thấy chút giá lạnh nào cả.
147 Lâu Thất nhìn đoá Huyết Liên trong tay mình, là thật không sai, vẫn còn rất tươi, nhìn cành hoa quả thật là vừa mới hái trước đó không lâu. Đã vậy cánh hoa còn óng ánh, phía bên trên tịnh khiết lạ thường, không bị dính nhiễm bất kỳ thứ gì khác lên, tỷ dụ như độc.
148
Lâu Thất vẫn còn chưa tỉnh.
Nguyệt thấy hắn bần thần nhìn Lâu Thất đang nằm trên giường, trong lòng khẽ thở dài, nhưng hắn vẫn không kìm lòng được liền hỏi: "Chủ tử nếu không giải tuyệt cổ sao có thể ở bên Lâu Thất trọn đời trọn kiếp? Trừ khi chủ tử chỉ muốn ở bên nàng ta vài năm?"
Nói không chừng chưa tới hai năm.
149 Kim Lão gật đầu nói: "Không sai, chính là cô ta, nhưng sư điệt à, bây giờ ngươi không được tùy tiện đồng cảm cho cô ta, bây giờ cô ta đã không còn là kẻ số khổ khiến người trong thiên hạ phải thương xót nữa rồi, bây giờ cô ta là Bách Hoa phu nhân rất có tiếng tăm, có điều là tiếng ác.
150
Hơn nữa, Lâu Thất quả thật trẻ trung hơn bà.
Bề ngoài của một người có thể che giấu đi tuổi tác thật sự, nhưng cũng phải có sự trẻ trung để chống đỡ.
151
Kim lão nói: "Hay là ngươi đi cùng ta, hai ông cháu chúng ta tiếu ngạo giang hồ, được không?"
Lời này vừa nói ra, Kim lão lập tức cảm thấy có một ánh mắt bén nhọn như mũi tên bắn về phía mình.
152 Bây giờ Lâu Tín xem lời nói của nàng như thánh chỉ, nghe thấy vậy, hắn chỉ đáp một tiếng vâng rồi dắt Đạp Tuyết đi. Lâu Thất nhìn Mộc Lan bị ném xuống đất lúc nãy, nàng nhẹ nhà nói một câu: "Ngủ đi.
153
Từ cách ăn mặc và dáng người, có thể đoán ra được cô gái đang nằm lúc này là Mộc Lan.
Trầm Sát hơi ngạc nhiên. Hắn vốn đã đoán được mục đích của đối phương, nhưng bắt được nàng ta rồi, cũng không rõ vì lí do gì lại không mang đi.
154 Lát sau, có một bà bà trung niên đến mở cửa. Bà ta chỉ mở một khe cửa ra, nhìn qua khe cửa đánh giá bọn họ, nhìn đến xe ngựa của, mắt bà ta liền sáng lên, mở cửa ra.
155
Lâu Thất vui vẻ, từ trong phòng nói ra một câu: "Chủ tử nhà ta họ Trầm. "
Nàng biết nói như vậy, Hỷ Nhi kia nhất định sẽ nghe thành họ Trần, bởi vì họ Trầm cực kỳ ít, thường thì sẽ không ai nghĩ đến họ Trầm.
156
Cuối cùng thì Trầm Sát cũng mở miệng, khi nghe được những gì hắn ta nói thì Phố Ngọc Hà hoảng loạn, suýt hộc máu mồm.
Điều hắn ta nói là: "Vậy tiếp tục ăn đi.
157
Cô vừa dứt lời thì Trầm Sát đi tới chỗ Phi Ngân, nhảy thoắt lên ngựa, nói với Lâu Thất, "Lên ngựa!"
Đạp Tuyết bước tới gần Lâu Thất, dụi đầu vào cô, giống như đang thân thiết với cô.
158
Anh định động tay thì Lâu Thất giơ tay cản lại, "Chủ nhân xin bớt tức giận"
Cô ấy định nói giữ lại cô ta xem ra còn có tác dụng nhưng không nói, chỉ đánh mắt với Nguyệt.
159
Phố Ngọc Hà thấy lo lắng, định mở miệng cắn. Thế nhưng người này bị miệng rấy chặt nên không thể cắn được.
Ánh mắt của vương gia đột nhiên lóe sáng.
160
"Gọi tất cả mọi người đi tìm người cho ta, không cho Hòa Khánh Vương tìm thấy"
"Vâng!"
"Đợi đã, sau khi tìm thấy, hãy mang cô Lâu Thất tới cho ta" Tống Trắc Phi nhớ tới lời của người hầu già và Phố Ngọc Hà, cười một cách nham hiểm.