201 Lúc đuổi tới trước đầm lầy Thâm Uyên, tình cảnh lúc ấy hết sức nguy hiểm, nên Tô Nam Vũ quyết định không đuổi theo vào mà là quyết định bọc vòng đón đầu, đồng thời phái ra một cánh quân để quấn chân, làm chậm tốc độ hành quân của Thiển Thủy Thanh.
202 - Đừng so đo nữa, trước hết hãy báo tình hình hiện tại cho Thiết Phong Kỳ, việc này khẩn cấp vô cùng, một khi Thiết Phong Kỳ tiến vào Liên minh các thành thị tự do, chắc chắn là gặp đại nạn ngay lập tức.
203 Lê Xương Kiệt gật đầu: - Cũng hay, chuyện này có quan hệ gì với chuyện Thiết Phong Kỳ chạy xuống miền Nam? - Quan hệ rất lớn! Thế Quân Dương ăn vài miếng thịt dê rồi nói tiếp: - Hai lần bao vây tiêu diệt trước đều là nhắm vào nhược điểm binh lực yếu ớt của quân địch mà đánh, kết quả là bên ta lấy nhiều đánh ít, đối phương lấy nhanh đánh chậm, quân Đế quốc Kinh Hồng ta vốn không sở trường về kỵ binh, cho nên đưa tới hiệu quả kém cỏi.
204 Bát Xích giận dữ la to: - Vậy con khỉ của ta làm sao bây giờ? - Bỏ mặc cho nó chết đi! Thế Quân Dương tát nó một cái: - Đừng quấy rầy ta nữa, tiểu tử, coi chừng ta cho ngươi một đao! Bát Xích làm mặt quỷ với Thế Quân Dương, hạ giọng than thở: - Ngươi không cứu nó, nó sẽ chết.
205 Tuy rằng tên của đoàn lính đánh thuê Tử Vong Điểu này nghe có vẻ oai phong, thật ra bọn chúng hết sức kém cỏi nghèo nàn, ở Liên minh các thành thị tự do chẳng bằng ai.
206 Nhưng đó chính cái gọi là 'nếu có trọng thưởng, ắt có dũng phu', lòng tham tiền tài của mọi người có thể lấn át lý trí, thanh âm phản đối rốt cục không thắng được giọng hưởng ứng tán thành, lúc Lạp Nhĩ quay lại, hắn nói với Thiển Thủy Thanh: - Chúng ta có thể hợp tác với ngươi, lựa chọn phương án thứ hai.
207 Đêm dài âm u, tối đen như mực. Thiển Thủy Thanh đi trên đất của Đế quốc Kinh Hồng, gương mặt trắng nhợt của hắn bao phủ một làn sát khí dày đặc. Trường đao trong tay hắn vẫn còn nhỏ máu tươi, trên mặt đất nằm ngổn ngang một đống thi thể binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng.
208 Sông Lưu Phong đẩy hai người lao thẳng về phía trước, trước mắt bọn họ lúc này là một vùng trống trải mênh mông: Núi Lão Ưng ở mặt này có một vách đá thật cao, do đó hình thành một thác nước cao trên dưới ba mươi thước.
209 Vô Song mỉm cười nói: - Người ta rồi cũng phải chết, có đúng không? Vài giọt nước mắt lăn xuống trên mặt Dạ Oanh. Nàng rất hiểu trong tình cảnh gian nan nguy hiểm mà hai người vừa trải qua, rốt cục là nguyên nhân gì làm cho Vô Song có thể kiên cường như vậy, nhưng nàng cũng không thể hứa hẹn gì với hắn.
210 Từ ngày Hai Mươi Mốt tháng Ba trở đi, khắp nơi trong Đế quốc Kinh Hồng bắt đầu xuất hiện rối loạn ở nhiều mức độ khác nhau. Mười mấy châu quận, hơn trăm huyện trấn cùng xuất hiện tình huống dân chúng bạo loạn.
211 Phản ứng dây chuyền trong chiến tranh là đáng sợ nhất từ trước tới nay, bất lợi trong một lần chiến thuật thường là dẫn đến thất bại trên toàn chiến lược.
212 Cho nên lúc này, Cô Chính Phàm bèn gật đầu: - Ta biết ngươi rất ngạc nhiên, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, sợ rằng chỉ còn cách làm như vậy. Hiện giờ chuyện chúng ta cần làm không chỉ là tiêu diệt Thiết Huyết Trấn, mà còn phải coi chừng bọn chúng phản công.
213 Thế nhưng nếu so sánh với sáu vạn quân chủ lực biên giới của Đế quốc Kinh Hồng bị tiêu diệt trong bao vây tiêu diệt thứ ba này, Thiết Huyết Trấn vẫn có tư cách tuyên bố rằng mình chiến thắng.
214 Buổi chiều hôm đó, Thế Quân Dương mang theo Bát Xích vội vàng rời khỏi bến Thu Thủy, dọc đường cẩn thận tránh né binh sĩ Thiết Huyết Trấn gần đó. Thế Quân Dương không hổ là cao thủ ẩn giấu hành tung vùng rừng núi, dưới tình huống Thiết Phong Kỳ cùng Linh Phong Kỳ không có Vô Song, muốn bắt hắn là vô cùng khó khăn.
215 Không ngờ Bát Xích nhỏ người mà gan lớn, tính tình hết sức quật cường: - Lão có muốn giết cứ giết, đừng dọa người nữa! Dù sao người Đế quốc Kinh Hồng các ngươi cũng sắp sửa xong đời, lão giết ta rồi, Thiển Thủy Thanh sẽ giết sạch người Đế quốc Kinh Hồng các ngươi để báo thù cho ta.
216 Ngoại trừ thôn Dã Liễu ra, trại Mễ Gia, thôn Hồng Thổ, trấn Cương Hạ, các thôn trấn ở rất nhiều nơi trên khắp Đế quốc Kinh Hồng đều diễn ra cảnh tượng như vậy.
217 Sức hấp dẫn của tiền tài vĩnh viễn không thể nào ngăn nổi. Mặc dù hậu quả của việc đào mộ tìm của cải vô cùng nghiêm trọng, một khi bị người phát hiện sẽ lập tức lãnh nhận cực hình ngay tại chỗ, nhưng luôn có một ít người to gan lớn mật, liều mạng vì tiền dám làm.
218 Cứ như vậy, Thiển Thủy Thanh vận dụng của cải trong tay, vì dân chúng toàn Đế quốc Kinh Hồng vẽ ra một chiếc bánh vẽ rất lớn. Chiếc bánh vẽ này phải dùng tới lương tâm để đổi lấy, nhưng cái đổi được không phải là của cải hay châu báu, mà là đổ máu và bạo loạn, cùng với một mùa Thu thiếu thốn đáng sợ sắp tới.
219 Tiếng hô 'tỷ tỷ' của Bát Xích đã làm cho quan hệ của hai bên rối tinh rối mù. Thế Quân Dương trong cơn giận dữ, nhanh chóng tung mình lên không, nhắm vào Bát Xích bổ ra một chưởng cách không.
220 Lúc này Bát Xích đang lén lút rời khỏi đám đông, thừa dịp mọi người không chú ý, muốn lặng lẽ rời xa nơi nguy hiểm này. Không ngờ Hùng bá không hề quay đầu nhìn lại, chỉ cười lạnh nói: - Tên tiểu tử này làm hại chúng ta bại lộ thân phận, bây giờ còn muốn chạy trốn sao? Một tên chiến sĩ du mục thảo nguyên đột ngột giơ cao cuộn dây thừng trong tay, xoay giữa không trung hai vòng, sau đó ném về phía Bát Xích, không chút khó khăn đã tròng ngay vào cổ nó.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100